Thập Niên 70: Chờ Chồng Nuôi Con
Chương 33: Mang Thù
Cửa sổ phía sau nhà chính mở một cái, phía trước mở một cái, gió lùa bọc lấy hương vị ánh mặt trời thổi qua, thổi bay sợi tóc của Lâm Thù, mang tới từng đợt hương thơm thơm ngát cỏ hoa. Cô yên tĩnh đóng đế giày, có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Làm giày trong chốc lát, Lâm Thù mỏi vai đau cổ, cô đứng dậy muốn hoạt động một chút, lại nghe có người đang buôn chuyện.
"Cô biết gì chưa, cô nàng quả phụ muốn tái giá mẹ chồng không đồng ý, ở nhà đòi sống đòi chết kia kìa. Mẹ chồng nổi giận muốn bỏ đói cô ta mấy ngày, tôi ở sau nhà nghe được thật đấy."
"Haiz, cũng không trách cô ta được, còn trẻ mà chồng đã chết, không tái giá ở nhà chồng cũng khó chịu."
Hai người tám chuyện về nguyên chủ và Phương Địch Hoa tới vui vẻ.
Thời buổi này sân của các gia đình đều là kiểu mở rộng, trong thôn gần như không có bí mật, ai đánh cái rắm cực kỳ vang ở đầu thôn, quay đầu lại cuối thôn đã có người đồn mông của anh ta bị pháo nổ nứt rồi!
Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp dám can đảm nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, vậy quay đầu đã có người đồn cô ấy yêu đương vụng trộm với đàn ông lạ ở chỗ hoang vắng.
Lâm Thù cảm thấy vẫn là trong thành phố hiện đại tự do, về nhà đóng cửa một cái, hàng xóm hai bên cũng không nhận ra, không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không có ai xen vào việc của người khác, muốn nói bậy cũng không có ai để nói.
Có điều hiện đại có anh hùng bàn phím nấp sau bàn phím, thích bắt bóng bắt gió mà bịa đặt tin đồn thất thiệt cho những cô gái thành công, xinh đẹp, quyến rũ hơn mình, không hề khác biệt với những kẻ mồm miệng bỉ ổi bịa đặt nguyên chủ muốn tái hôn, yêu đương vụng trộm này.
Cô vểnh tai nghe thấy rõ ràng, một người trong đó chính là con dâu cả của nhà ông già Thường ở phía sau.
Mấy ngày nay nguyên chủ nằm ở nhà nghe cô ta phao tin đồn không ít. Nguyên chủ không dám phản kích, chỉ biết tự mình hờn dỗi, khiến bản thân sống sờ sờ ngột ngạt mà chết.
Trong nội dung cốt truyện gốc, người bịa đặt cô yêu đương vụng trộm bị bắt không có mặt mũi gặp người tự sát cũng là con dâu cả nhà họ Thường này - Tống Xuân Phương!
Cô ta đang nằm trên sổ ghi thù của Lâm Thù!
Thật ra chỉ cần nguyên chủ nói với Phương Địch Hoa, Phương Địch Hoa sẽ làm chủ cho cô, Phương Địch Hoa là một người cực kỳ bao che khuyết điểm.
Lâm Thù quyết định giữ gìn mối quan hệ với mẹ chồng, sau đó mẹ chồng nàng dâu hợp sức cho Tống Xuân Phương miệng mồm dơ bẩn một trận!
Nguyên chủ nằm trên giường gạch mấy ngày thì khiến kẻ miệng bẩn kia cũng nằm trên giường gạch mấy ngày!
Trên con đường phía sau, Tống Xuân Phương buôn chuyện với người ta tới hăng hái: "Đêm bọn họ kết hôn tôi không ngủ được nên ra ngoài đi dạo, Lục Thiệu Đường vốn dĩ không thích cô vợ nhỏ này. Anh ta đã có người yêu ở trong quân đội rồi, người vợ này chỉ là để lừa gạt người khác thôi, anh ta vốn dĩ không quan hệ với cô ta."
"Không quan hệ? Không thể nào, cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy anh ta có thể nhịn được sao?" Người đàn bà nghe buôn chuyện có chút không tin. Đàn bà đã kết hôn nhiều năm làm sao không hiểu cái tính kia của đàn ông được?
Tống Xuân Phương bĩu môi: "Hừ, tôi còn có thể lừa cô sao? Tôi ở sau phòng của bọn họ nghe rõ ràng, Lục Thiệu Đường chính miệng nói với cô ta, cô ta khóc tới như vậy... Chậc chậc, thật đáng thương. Chuyện này tôi không nói với ai khác, chỉ nói cho cô biết thôi, cô đừng nói cho người khác biết."
Người đàn bà kia tỏ vẻ hoài nghi: "Nhưng hai đứa bé này rất giống với cha mẹ của bọn nó, cô nhìn Phán Phán đó, còn nhỏ mũi cao, giống như cha và bà nội của nó."
Nếu không quan hệ thì đứa bé ở đâu ra?
Làm giày trong chốc lát, Lâm Thù mỏi vai đau cổ, cô đứng dậy muốn hoạt động một chút, lại nghe có người đang buôn chuyện.
"Cô biết gì chưa, cô nàng quả phụ muốn tái giá mẹ chồng không đồng ý, ở nhà đòi sống đòi chết kia kìa. Mẹ chồng nổi giận muốn bỏ đói cô ta mấy ngày, tôi ở sau nhà nghe được thật đấy."
"Haiz, cũng không trách cô ta được, còn trẻ mà chồng đã chết, không tái giá ở nhà chồng cũng khó chịu."
Hai người tám chuyện về nguyên chủ và Phương Địch Hoa tới vui vẻ.
Thời buổi này sân của các gia đình đều là kiểu mở rộng, trong thôn gần như không có bí mật, ai đánh cái rắm cực kỳ vang ở đầu thôn, quay đầu lại cuối thôn đã có người đồn mông của anh ta bị pháo nổ nứt rồi!
Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp dám can đảm nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, vậy quay đầu đã có người đồn cô ấy yêu đương vụng trộm với đàn ông lạ ở chỗ hoang vắng.
Lâm Thù cảm thấy vẫn là trong thành phố hiện đại tự do, về nhà đóng cửa một cái, hàng xóm hai bên cũng không nhận ra, không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không có ai xen vào việc của người khác, muốn nói bậy cũng không có ai để nói.
Có điều hiện đại có anh hùng bàn phím nấp sau bàn phím, thích bắt bóng bắt gió mà bịa đặt tin đồn thất thiệt cho những cô gái thành công, xinh đẹp, quyến rũ hơn mình, không hề khác biệt với những kẻ mồm miệng bỉ ổi bịa đặt nguyên chủ muốn tái hôn, yêu đương vụng trộm này.
Cô vểnh tai nghe thấy rõ ràng, một người trong đó chính là con dâu cả của nhà ông già Thường ở phía sau.
Mấy ngày nay nguyên chủ nằm ở nhà nghe cô ta phao tin đồn không ít. Nguyên chủ không dám phản kích, chỉ biết tự mình hờn dỗi, khiến bản thân sống sờ sờ ngột ngạt mà chết.
Trong nội dung cốt truyện gốc, người bịa đặt cô yêu đương vụng trộm bị bắt không có mặt mũi gặp người tự sát cũng là con dâu cả nhà họ Thường này - Tống Xuân Phương!
Cô ta đang nằm trên sổ ghi thù của Lâm Thù!
Thật ra chỉ cần nguyên chủ nói với Phương Địch Hoa, Phương Địch Hoa sẽ làm chủ cho cô, Phương Địch Hoa là một người cực kỳ bao che khuyết điểm.
Lâm Thù quyết định giữ gìn mối quan hệ với mẹ chồng, sau đó mẹ chồng nàng dâu hợp sức cho Tống Xuân Phương miệng mồm dơ bẩn một trận!
Nguyên chủ nằm trên giường gạch mấy ngày thì khiến kẻ miệng bẩn kia cũng nằm trên giường gạch mấy ngày!
Trên con đường phía sau, Tống Xuân Phương buôn chuyện với người ta tới hăng hái: "Đêm bọn họ kết hôn tôi không ngủ được nên ra ngoài đi dạo, Lục Thiệu Đường vốn dĩ không thích cô vợ nhỏ này. Anh ta đã có người yêu ở trong quân đội rồi, người vợ này chỉ là để lừa gạt người khác thôi, anh ta vốn dĩ không quan hệ với cô ta."
"Không quan hệ? Không thể nào, cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy anh ta có thể nhịn được sao?" Người đàn bà nghe buôn chuyện có chút không tin. Đàn bà đã kết hôn nhiều năm làm sao không hiểu cái tính kia của đàn ông được?
Tống Xuân Phương bĩu môi: "Hừ, tôi còn có thể lừa cô sao? Tôi ở sau phòng của bọn họ nghe rõ ràng, Lục Thiệu Đường chính miệng nói với cô ta, cô ta khóc tới như vậy... Chậc chậc, thật đáng thương. Chuyện này tôi không nói với ai khác, chỉ nói cho cô biết thôi, cô đừng nói cho người khác biết."
Người đàn bà kia tỏ vẻ hoài nghi: "Nhưng hai đứa bé này rất giống với cha mẹ của bọn nó, cô nhìn Phán Phán đó, còn nhỏ mũi cao, giống như cha và bà nội của nó."
Nếu không quan hệ thì đứa bé ở đâu ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất