Thập Niên 70: Chờ Chồng Nuôi Con
Chương 36: Tên Khốn Nạn Nào Nói
Bà bảo: "Nhất định Thiệu Đường sẽ trở lại, nếu thật sự không trở lại, một hai năm rồi chúng ta nói tiếp."
Lâm Thù gật đầu: "Mẹ, trong thôn có vài người... ăn nói khó nghe, mẹ đừng nghe."
Mẹ chồng ơi, mẹ nghe thử đi, sau khi nghe xong thì tiện thể xả giận cho con!
Mày rậm của Phương Địch Hoa nhíu một cái: "Tên khốn nạn nào nói? Nói cái gì rồi? Thuật lại cho mẹ nghe xem."
Lâm Thù: "Không có gì, bảo là con muốn tái giá gì gì đó."
Còn bịa đặt mẹ đánh con! Con lén lút với người khác! Con của con không phải của Lục Thiệu Đường!
Phương Địch Hoa lập tức có chút chột dạ, bà và ông nhà cũng nói đó, bà bảo: "Chuyện này không sao, bây giờ không phải xã hội cũ, không có ai phải thủ tiết vì ai cả đời, không cần để ý là được."
Bà sợ Lâm Thù tiếp tục dây dưa chuyện tái giá này nên đổi chủ đề: "Bây giờ gà vịt đẻ trứng trong nhà nhiều, trứng kia không cần đưa cho hợp tác xã mua bán, thường thường cải thiện thức ăn đi trong nhà đi."
Nếu không phải cháu trai cháu gái và Lâm Thù muốn nuôi thêm gà, bà sẽ không mua thêm hai con gà mái đâu, nếu đã mua đẻ trứng thì ăn đi.
Mùa hè gà mái tự kiếm ăn mà ăn sâu cây cỏ, bổ sung protein đầy đủ có thể mỗi ngày một trứng. Trong nhà có năm con gà, mỗi ngày ít nhất có thể nhặt bốn quả trứng gà.
Chờ đến mùa không trong nhà không nỡ cho ăn lương thực, vậy gà năm ba ngày đẻ một lần cũng không tệ rồi.
Trứng tráng thì không nỡ, món đó tốn nhiều dầu, trứng hầm dưa muối, trứng hấp thì vẫn được.
Để không kích thích Lâm Thù, Phương Địch Hoa nhanh chóng đi rửa tay lấy bánh bột ngô. Lúc này Phán Phán và Điềm Điềm cũng từ bên ngoài trở về dùng cơm ngủ trưa.
Chờ Phương Địch Hoa mang theo cơm và dưa muối đi rồi, Lâm Thù mang theo hai đứa bé ăn cơm, buông màn cho bọn nó ngủ trưa.
Hai đứa bé rất hiểu chuyện, cho ngủ không vất vả. Phán Phán mút ngón tay mình ngủ trong giây lát, Điềm Điềm cũng níu vạt áo của Lâm Thù nhanh chóng ngủ say.
Lâm Thù đắp chăn mỏng cho bọn nó, bản thân thì tiếp tục làm giày.
Chung quy Phương Địch Hoa cũng để bụng lời nói của Lâm Thù, lúc bà mang theo giỏ đồ ăn ra ngoài cố ý vòng qua nhà thím Lý nói mấy câu.
Thím Lý không cần xuống ruộng, bình thường ở nhà làm việc nhà, nhà mẹ đẻ của thím ấy lại ở Hậu đồn*, vì vậy tin tức khá nhanh nhạy.
(*Thôn phía sau.)
Bà kêu thím Lý để ý giúp một chút, có ai nói xấu gì Lâm Thù thì mắng giúp một câu.
Hiếm khi Phương Địch Hoa chủ động tìm người nhờ vả, thím Lý rất kiêu ngạo, lập tức đảm bảo nhất định sẽ giúp bà nhìn chằm chằm.
Bình thường bà làm việc nhà xong sẽ bưng mẹt may vá ra ngoài tìm mấy bà già trò chuyện, sẵn tiện làm chút việc, không phải đóng đế giày thì chính là tách hạt ngô.
Bình thường mấy bà già ngồi ở đầu đường hóng gì, tin tức rất nhanh nhạy.
Để cải thiện hình tượng cố hữu sợ sệt nhát gan của mình ở trong thôn, buổi chiều Lâm Thù mang theo hai đứa bé tới bờ sông thu thập hạt giống cỏ.
Cô định nhờ chị dâu cả đào đất giúp ở chỗ chuồng gà vịt, rắc các loại rau tự do sinh trưởng, đến lúc đó gà vịt có thể ăn sâu ăn cỏ, không lãng phí đất.
Trên đường đụng phải người già trong thôn, Lâm Thù cũng không xấu hổ chào hỏi nhỏ như tiếng muỗi kêu giống lúc trước mà thoải mái chào hỏi bọn họ.
Nhìn bóng lưng của cô và hai đứa bé rời khỏi, mấy ông lão bà lão bắt đầu nói nhỏ.
"Đây là con dâu nhà ai vậy? Thật là xinh đẹp!"
"Lão già này, đó chẳng phải con dâu ba nhà ông hai sao? Vợ của thằng nhóc Thiệu Đường đấy."
"Vợ của Thiệu Đường? Vợ nó là một người vóc dáng nhỏ, giọng nói lớn hơn tiếng muỗi kêu một chút, ngoại hình cũng khó coi, cô con dâu này lại xinh đẹp, trông vóc dáng cũng cao hơn một chút. Cô vợ kia của Thiệu Đường không còn, lại tìm một người nữa sao?"
Lâm Thù gật đầu: "Mẹ, trong thôn có vài người... ăn nói khó nghe, mẹ đừng nghe."
Mẹ chồng ơi, mẹ nghe thử đi, sau khi nghe xong thì tiện thể xả giận cho con!
Mày rậm của Phương Địch Hoa nhíu một cái: "Tên khốn nạn nào nói? Nói cái gì rồi? Thuật lại cho mẹ nghe xem."
Lâm Thù: "Không có gì, bảo là con muốn tái giá gì gì đó."
Còn bịa đặt mẹ đánh con! Con lén lút với người khác! Con của con không phải của Lục Thiệu Đường!
Phương Địch Hoa lập tức có chút chột dạ, bà và ông nhà cũng nói đó, bà bảo: "Chuyện này không sao, bây giờ không phải xã hội cũ, không có ai phải thủ tiết vì ai cả đời, không cần để ý là được."
Bà sợ Lâm Thù tiếp tục dây dưa chuyện tái giá này nên đổi chủ đề: "Bây giờ gà vịt đẻ trứng trong nhà nhiều, trứng kia không cần đưa cho hợp tác xã mua bán, thường thường cải thiện thức ăn đi trong nhà đi."
Nếu không phải cháu trai cháu gái và Lâm Thù muốn nuôi thêm gà, bà sẽ không mua thêm hai con gà mái đâu, nếu đã mua đẻ trứng thì ăn đi.
Mùa hè gà mái tự kiếm ăn mà ăn sâu cây cỏ, bổ sung protein đầy đủ có thể mỗi ngày một trứng. Trong nhà có năm con gà, mỗi ngày ít nhất có thể nhặt bốn quả trứng gà.
Chờ đến mùa không trong nhà không nỡ cho ăn lương thực, vậy gà năm ba ngày đẻ một lần cũng không tệ rồi.
Trứng tráng thì không nỡ, món đó tốn nhiều dầu, trứng hầm dưa muối, trứng hấp thì vẫn được.
Để không kích thích Lâm Thù, Phương Địch Hoa nhanh chóng đi rửa tay lấy bánh bột ngô. Lúc này Phán Phán và Điềm Điềm cũng từ bên ngoài trở về dùng cơm ngủ trưa.
Chờ Phương Địch Hoa mang theo cơm và dưa muối đi rồi, Lâm Thù mang theo hai đứa bé ăn cơm, buông màn cho bọn nó ngủ trưa.
Hai đứa bé rất hiểu chuyện, cho ngủ không vất vả. Phán Phán mút ngón tay mình ngủ trong giây lát, Điềm Điềm cũng níu vạt áo của Lâm Thù nhanh chóng ngủ say.
Lâm Thù đắp chăn mỏng cho bọn nó, bản thân thì tiếp tục làm giày.
Chung quy Phương Địch Hoa cũng để bụng lời nói của Lâm Thù, lúc bà mang theo giỏ đồ ăn ra ngoài cố ý vòng qua nhà thím Lý nói mấy câu.
Thím Lý không cần xuống ruộng, bình thường ở nhà làm việc nhà, nhà mẹ đẻ của thím ấy lại ở Hậu đồn*, vì vậy tin tức khá nhanh nhạy.
(*Thôn phía sau.)
Bà kêu thím Lý để ý giúp một chút, có ai nói xấu gì Lâm Thù thì mắng giúp một câu.
Hiếm khi Phương Địch Hoa chủ động tìm người nhờ vả, thím Lý rất kiêu ngạo, lập tức đảm bảo nhất định sẽ giúp bà nhìn chằm chằm.
Bình thường bà làm việc nhà xong sẽ bưng mẹt may vá ra ngoài tìm mấy bà già trò chuyện, sẵn tiện làm chút việc, không phải đóng đế giày thì chính là tách hạt ngô.
Bình thường mấy bà già ngồi ở đầu đường hóng gì, tin tức rất nhanh nhạy.
Để cải thiện hình tượng cố hữu sợ sệt nhát gan của mình ở trong thôn, buổi chiều Lâm Thù mang theo hai đứa bé tới bờ sông thu thập hạt giống cỏ.
Cô định nhờ chị dâu cả đào đất giúp ở chỗ chuồng gà vịt, rắc các loại rau tự do sinh trưởng, đến lúc đó gà vịt có thể ăn sâu ăn cỏ, không lãng phí đất.
Trên đường đụng phải người già trong thôn, Lâm Thù cũng không xấu hổ chào hỏi nhỏ như tiếng muỗi kêu giống lúc trước mà thoải mái chào hỏi bọn họ.
Nhìn bóng lưng của cô và hai đứa bé rời khỏi, mấy ông lão bà lão bắt đầu nói nhỏ.
"Đây là con dâu nhà ai vậy? Thật là xinh đẹp!"
"Lão già này, đó chẳng phải con dâu ba nhà ông hai sao? Vợ của thằng nhóc Thiệu Đường đấy."
"Vợ của Thiệu Đường? Vợ nó là một người vóc dáng nhỏ, giọng nói lớn hơn tiếng muỗi kêu một chút, ngoại hình cũng khó coi, cô con dâu này lại xinh đẹp, trông vóc dáng cũng cao hơn một chút. Cô vợ kia của Thiệu Đường không còn, lại tìm một người nữa sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất