Thập Niên 70: Chờ Chồng Nuôi Con
Chương 45: Sao Lại Xui Xẻo Như Vậy!
Bà ném Tống Xuân Phương xuống đất như một miếng giẻ rách, lạnh lùng nói với ông già Thường và bà già Thường: "Đừng nói là các người không biết chuyện con dâu thân yêu của mình nói bậy, tung tin đồn giết người! Ngày nào cô ta cũng ở đây nói xấu sau lưng, chẳng lẽ trong nhà không nói? Ông là người lớn không ngăn cản hành vi của cô ta mà còn tùy ý để cô ta ra ngoài nói năng bậy bạ? Tôi thấy tám phần là mấy người cũng hùa vào xuyên tạc với cô ta rồi! Nếu không phải thấy hai người lớn tuổi không chịu đủ một gậy thì ngay cả hai người tôi cũng đánh!"
Thường Đại Chí tức giận gầm lên: "Không thể nào, nhà bọn tôi sống rất an ổn, từ trước đến nay chưa bao giờ nói xấu các người!"
Bà già Thường thậm chí còn ngồi bệt xuống đất ngay tại chỗ, vỗ đùi bắt đầu khóc lóc: "Bọn tôi không làm gì cả mà ~ đúng là khốn nạn mà! Bỗng dưng lại đến đánh bọn tôi thành như thế này ~ không thể oan uổng bọn tôi được, ông trời ơi…"
Thím Lý khinh thường nói: "Tôi nói ông già Thường này, đừng có làm trò như hát hí khúc nữa. Hôm nay bọn tôi đã bắt được đám người con dâu các người. Hay lắm, bọn họ đang đứng đây bàn xem làm thế nào để độc hại vợ của Thiệu Đường kìa, còn sắp xếp dùng dây thừng treo cổ nó nữa, muốn đẩy nó xuống Nam hà. Ôi trời ơi, đúng là lòng dạ độc ác! Các người biết tội mưu hại người nhà quân nhân thì phải bị xử bắn chứ? Ông nói không bịa đặt tung tin đồn, ông xem cô ta dám thừa nhận sao?"
Những người đứng vây xem rối rít nói: "Xấu xa như vậy, đáng bị đánh, đánh thật nặng!"
Bốn bà tám kia nghe thím Lý nói như vậy đều sợ hãi đến mức nhanh chóng lắc đầu, nhao nhao bày tỏ mình trong sạch: "Tôi không có ý làm hại ai, cũng không tung tin đồn thất thiệt!"
Mấy người nhìn Tống Xuân Phương, đồng thanh nói: "Đều là Tống Xuân Phương nói hết! Cô ta nói là cô ta nghe được ở sau phòng thật! Bọn tôi đều bị cô ta lừa! Bọn tôi không biết gì cả!"
Không thể bịa đặt như thế này được!
Tống Xuân Phương quýnh quáng đến mức liên tục xua tay rên rỉ, tôi không có, tôi không muốn làm hại ai, tôi chỉ nói với mọi người những gì Lâm Thù đã làm.
Những người phụ nữ khác đang vây xem cũng bước ra làm chứng: "Mấy người đàn bà này đúng là tệ hại không thể tưởng tượng nổi, thường xuyên tụ tập với nhau nói xấu người khác, không ngờ lại nói vợ của Thiếu Đường như vậy? Đúng là đồ khốn nạn! Không có lương tâm!"
Mấy người bọn họ ngày nào cũng cầm đầu nói xấu sau lưng, sau đó càng ngày càng không hề kiêng dè gì, người khác sao có thể không nghe thấy?
Vốn dĩ ông già Thường còn muốn giở trò, nói là ông ta đồng cảm với nhà họ Lục, nhưng cũng chỉ thổn thức vài câu nói chuyện tái giá, không hề nói những chuyện quá giới hạn. Kết quả là mọi người đều làm chứng rằng Tống Xuân Phương đang bịa đặt, cộng thêm bốn người đàn bà kia làm chứng chống lại Tống Xuân Phương, như vậy càng bế tắc hơn.
Ông già Thường chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, sao lại xui xẻo như vậy!
Bà già Thường vừa chảy nước mắt nước mũi vừa khóc lóc kể lể: "Chỉ là nói mấy lời ong tiếng ve mà thôi, cũng không đau không ngứa gì, đâu có mất của mấy người miếng thịt nào, sao lại đánh bọn tôi thành như vậy chứ? Như vậy… như vậy đi khám bác sĩ không dùng tiền sao? Ai sẽ bồi thường cho chứ?"
Bà ta nhìn thấy bộ dạng Tống Xuân Phương nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, trong lòng giật thót, lỡ như bị đánh hỏng luôn thì làm sao?
Nhà mình cũng không có nhiều tiền để điều trị.
Tuy bà ta oán trách Tống Xuân Phương không giữ được cái miệng rước lấy họa cho nhà, nhưng dù sao bọn họ cũng là một gia đình, có người đến cửa đánh cũng không thể tự làm ầm với người nhà mình được mà phải cùng nhau đối phó với người ngoài.
Thường Đại Chí tức giận gầm lên: "Không thể nào, nhà bọn tôi sống rất an ổn, từ trước đến nay chưa bao giờ nói xấu các người!"
Bà già Thường thậm chí còn ngồi bệt xuống đất ngay tại chỗ, vỗ đùi bắt đầu khóc lóc: "Bọn tôi không làm gì cả mà ~ đúng là khốn nạn mà! Bỗng dưng lại đến đánh bọn tôi thành như thế này ~ không thể oan uổng bọn tôi được, ông trời ơi…"
Thím Lý khinh thường nói: "Tôi nói ông già Thường này, đừng có làm trò như hát hí khúc nữa. Hôm nay bọn tôi đã bắt được đám người con dâu các người. Hay lắm, bọn họ đang đứng đây bàn xem làm thế nào để độc hại vợ của Thiệu Đường kìa, còn sắp xếp dùng dây thừng treo cổ nó nữa, muốn đẩy nó xuống Nam hà. Ôi trời ơi, đúng là lòng dạ độc ác! Các người biết tội mưu hại người nhà quân nhân thì phải bị xử bắn chứ? Ông nói không bịa đặt tung tin đồn, ông xem cô ta dám thừa nhận sao?"
Những người đứng vây xem rối rít nói: "Xấu xa như vậy, đáng bị đánh, đánh thật nặng!"
Bốn bà tám kia nghe thím Lý nói như vậy đều sợ hãi đến mức nhanh chóng lắc đầu, nhao nhao bày tỏ mình trong sạch: "Tôi không có ý làm hại ai, cũng không tung tin đồn thất thiệt!"
Mấy người nhìn Tống Xuân Phương, đồng thanh nói: "Đều là Tống Xuân Phương nói hết! Cô ta nói là cô ta nghe được ở sau phòng thật! Bọn tôi đều bị cô ta lừa! Bọn tôi không biết gì cả!"
Không thể bịa đặt như thế này được!
Tống Xuân Phương quýnh quáng đến mức liên tục xua tay rên rỉ, tôi không có, tôi không muốn làm hại ai, tôi chỉ nói với mọi người những gì Lâm Thù đã làm.
Những người phụ nữ khác đang vây xem cũng bước ra làm chứng: "Mấy người đàn bà này đúng là tệ hại không thể tưởng tượng nổi, thường xuyên tụ tập với nhau nói xấu người khác, không ngờ lại nói vợ của Thiếu Đường như vậy? Đúng là đồ khốn nạn! Không có lương tâm!"
Mấy người bọn họ ngày nào cũng cầm đầu nói xấu sau lưng, sau đó càng ngày càng không hề kiêng dè gì, người khác sao có thể không nghe thấy?
Vốn dĩ ông già Thường còn muốn giở trò, nói là ông ta đồng cảm với nhà họ Lục, nhưng cũng chỉ thổn thức vài câu nói chuyện tái giá, không hề nói những chuyện quá giới hạn. Kết quả là mọi người đều làm chứng rằng Tống Xuân Phương đang bịa đặt, cộng thêm bốn người đàn bà kia làm chứng chống lại Tống Xuân Phương, như vậy càng bế tắc hơn.
Ông già Thường chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, sao lại xui xẻo như vậy!
Bà già Thường vừa chảy nước mắt nước mũi vừa khóc lóc kể lể: "Chỉ là nói mấy lời ong tiếng ve mà thôi, cũng không đau không ngứa gì, đâu có mất của mấy người miếng thịt nào, sao lại đánh bọn tôi thành như vậy chứ? Như vậy… như vậy đi khám bác sĩ không dùng tiền sao? Ai sẽ bồi thường cho chứ?"
Bà ta nhìn thấy bộ dạng Tống Xuân Phương nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, trong lòng giật thót, lỡ như bị đánh hỏng luôn thì làm sao?
Nhà mình cũng không có nhiều tiền để điều trị.
Tuy bà ta oán trách Tống Xuân Phương không giữ được cái miệng rước lấy họa cho nhà, nhưng dù sao bọn họ cũng là một gia đình, có người đến cửa đánh cũng không thể tự làm ầm với người nhà mình được mà phải cùng nhau đối phó với người ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất