Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm
Chương 18: Chỉ Có Mẹ Hiểu Con
Lý Thanh Lê rưng rưng nước mắt nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, nhà mình chỉ có mỗi mẹ là có mắt nhất, hiểu con nhất!”
Những người khác: “…” Em vui là được.
Giọng nói của cô lại thay đổi: “Nhưng mẹ thương con như vậy, tin con như vậy, vậy con càng không thể khiến mẹ khó xử, cho nên con quyết định bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày con đều sẽ theo đám người anh cả ra ruộng làm việc.” Làm việc nhẹ cũng là làm.
“… Việc trong nhà con cũng sẽ từ từ học.” Có học được hay không cũng không tiện nói.
“Về phần chuyện ăn nhiều, em ăn là của cha em mẹ em, béo hay không em vui là được, người khác quản không được!” Phải ăn, ăn cho các người tức chết!
Vốn dĩ cô còn định giao phiếu và tiền đã vơ vét được từ chỗ Hoàng Quảng Linh ra sung công nhưng bây giờ cô vẫn không vui! Ngày nào đó rảnh rỗi lên thị trấn mua thịt cắt vải may quần áo mới, chỉ tiêu cho ba người là cô và cha mẹ cho đám người này tức chết.
Nói xong cô quay đầu lại nhìn đám người cậu ba Lý: “Anh chị, anh chị nói xem em làm có đúng không?”
Mấy anh em đã bị thao tác của Lý Thanh Lê hoàn toàn làm cho ngây người, theo bản năng gật đầu: “Ừm ừm ừm, đúng đúng đúng…”
Cô mỉm cười, hai cái lúm đồng tiền bên khóe miệng vô cùng xinh đẹp: “Vậy các anh các chị, cháu trai cháu gái, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta cùng nhau từ từ cải tạo nhé!”
Đám người cậu ba Lý: “?”
…
Sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cả gia đình lớn nhà họ Lý đã vào nhà bếp thổi cơm, lớn thì bưng một bát cơm nguội hấp lại lên bàn, nhỏ thì bưng bát cháo nấu từ gạo và ngô, gắp thêm đậu cô ve muối và rau hẹ muối, trên thềm cửa nhà chính, trong sân, trong nhà bếp, cửa lớn, đến đâu cũng có bóng người bưng bát cơm há to mồm ăn.
Tuy rằng cuộc sống ở nhà họ Lý vẫn khá ổn nhưng một năm ăn ngon nhất ngoại trừ tết thì chính là khi trồng vội gặt vội và vụ thu hoạch màu thu, vì phải bỏ nhiều sức không ăn no làm việc sao mà có sức được? Những khi khác buổi sáng cũng chỉ có ngô, khoai lang gì đó thêm chút gạo vào nấu cháo, gạo thì đếm rõ được từng hạt, cũng chỉ có thể ăn no.
Nhưng chính như vậy đã trải qua cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều gia đình ở đội sản xuất rồi, dù sao ăn chung nồi, rất nhiều người bụng đều không thể no.
Trên bàn cơm nhà chính, mấy anh chị nhà họ Lý ăn vội cho xong, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của Lý Thanh Lê đâu.
Cậu hai Lý là người đầu tiên đặt bát đũa xuống, tay quẹt qua miệng vài cái cố tình tìm xung quanh, biết rõ còn cố nói: “Ôi, mẹ, em gái đâu? Sao vẫn chưa thấy con bé đâu, sẽ không phải còn chưa rời giường đấy chứ, con còn đang đợi hôm nay ra ruộng cùng con bé rồi cùng nhau tiến bộ đây!”
Xung quanh truyền tới tiếng nín cười hoặc cao hoặc thấp.
Động tác đang ăn cơm của bà Điêu dừng lại, da mặt căng ra, ánh mắt bất thiện: “Hôm nọ em gái mày mệt, hôm qua có hơi không thoải mái, ngủ thêm một lúc đã làm sao? Một người làm anh như mày không biết quan tâm hỏi han em thì thôi còn ở đó mà nói mát à!”
Cậu hai Lý xua tay xin tha: “Được rồi được rồi, em gái nhà mình một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có ba trăm ngày không thoải mái, con sớm nên biết mới phải.”
Cậu cả Lý liếc mắt ra hiệu với anh ta với vẻ bất đắc dĩ, đám người cậu ba Lý lại đều lén cười, nhìn cậu hai Lý dũng cảm đáng khen bằng ánh mắt khen ngợi.
Lý Đại Bảo ngồi trên cái ghế gỗ nhỏ không phù hợp với thể hình của mình không nhịn được mà “phụt” một tiếng bật cười, không ngờ lại phun ra mấy hạt cơm, cậu bé không nỡ lãng phí, lấy tay quẹt mấy hạt cơm bên khóe miệng nhét vào trong mồm, rồi mới bảo: “Chú hai, chú nói lời này quá đúng!”
Bà Điêu trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo ngược lại không mắng cậu bé, dù sao người xưa nói: Con trai nhỏ, cháu trai lớn là mạng/ gốc của ông già, Lý Đại Bảo thân là trưởng tôn của nhà họ Lý nên vẫn có chút ưu đãi ở chỗ bà Điêu.”
Ông Lý nhận ra sau “a” một tiếng: “Các con đang nói gì thế? Tiểu Lục làm sao? Thằng hai nói cùng nhau tiến bộ là có ý gì?”
Đám người nhà họ Lý bao gồm cả bà Điêu: “…”
Được rồi, khỏi cần nói, tối qua khi họp ông già/ cha/ ông nội nhà mình lại ngủ rồi.
“Cô út đã sớm dậy rồi ạ…” Lý Nhị Nha đứng dưới mái hiên bên ngoài nhà chính đột nhiên nhỏ giọng nói một câu.
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc.
“Khi cháu cho heo ăn thấy một mình cô út ra ngoài, bây giờ vẫn chưa trở về.”
Chị ba Lý vỗ mu bàn tay vào lòng bàn tay, đoán bừa: “Con biết rồi, chắc chắn em gái ra hố xí bên ngoài ngồi đây mà, hôm qua cô út ăn nhiều thịt quá!”
Những người khác: “…” Em vui là được.
Giọng nói của cô lại thay đổi: “Nhưng mẹ thương con như vậy, tin con như vậy, vậy con càng không thể khiến mẹ khó xử, cho nên con quyết định bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày con đều sẽ theo đám người anh cả ra ruộng làm việc.” Làm việc nhẹ cũng là làm.
“… Việc trong nhà con cũng sẽ từ từ học.” Có học được hay không cũng không tiện nói.
“Về phần chuyện ăn nhiều, em ăn là của cha em mẹ em, béo hay không em vui là được, người khác quản không được!” Phải ăn, ăn cho các người tức chết!
Vốn dĩ cô còn định giao phiếu và tiền đã vơ vét được từ chỗ Hoàng Quảng Linh ra sung công nhưng bây giờ cô vẫn không vui! Ngày nào đó rảnh rỗi lên thị trấn mua thịt cắt vải may quần áo mới, chỉ tiêu cho ba người là cô và cha mẹ cho đám người này tức chết.
Nói xong cô quay đầu lại nhìn đám người cậu ba Lý: “Anh chị, anh chị nói xem em làm có đúng không?”
Mấy anh em đã bị thao tác của Lý Thanh Lê hoàn toàn làm cho ngây người, theo bản năng gật đầu: “Ừm ừm ừm, đúng đúng đúng…”
Cô mỉm cười, hai cái lúm đồng tiền bên khóe miệng vô cùng xinh đẹp: “Vậy các anh các chị, cháu trai cháu gái, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta cùng nhau từ từ cải tạo nhé!”
Đám người cậu ba Lý: “?”
…
Sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cả gia đình lớn nhà họ Lý đã vào nhà bếp thổi cơm, lớn thì bưng một bát cơm nguội hấp lại lên bàn, nhỏ thì bưng bát cháo nấu từ gạo và ngô, gắp thêm đậu cô ve muối và rau hẹ muối, trên thềm cửa nhà chính, trong sân, trong nhà bếp, cửa lớn, đến đâu cũng có bóng người bưng bát cơm há to mồm ăn.
Tuy rằng cuộc sống ở nhà họ Lý vẫn khá ổn nhưng một năm ăn ngon nhất ngoại trừ tết thì chính là khi trồng vội gặt vội và vụ thu hoạch màu thu, vì phải bỏ nhiều sức không ăn no làm việc sao mà có sức được? Những khi khác buổi sáng cũng chỉ có ngô, khoai lang gì đó thêm chút gạo vào nấu cháo, gạo thì đếm rõ được từng hạt, cũng chỉ có thể ăn no.
Nhưng chính như vậy đã trải qua cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều gia đình ở đội sản xuất rồi, dù sao ăn chung nồi, rất nhiều người bụng đều không thể no.
Trên bàn cơm nhà chính, mấy anh chị nhà họ Lý ăn vội cho xong, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của Lý Thanh Lê đâu.
Cậu hai Lý là người đầu tiên đặt bát đũa xuống, tay quẹt qua miệng vài cái cố tình tìm xung quanh, biết rõ còn cố nói: “Ôi, mẹ, em gái đâu? Sao vẫn chưa thấy con bé đâu, sẽ không phải còn chưa rời giường đấy chứ, con còn đang đợi hôm nay ra ruộng cùng con bé rồi cùng nhau tiến bộ đây!”
Xung quanh truyền tới tiếng nín cười hoặc cao hoặc thấp.
Động tác đang ăn cơm của bà Điêu dừng lại, da mặt căng ra, ánh mắt bất thiện: “Hôm nọ em gái mày mệt, hôm qua có hơi không thoải mái, ngủ thêm một lúc đã làm sao? Một người làm anh như mày không biết quan tâm hỏi han em thì thôi còn ở đó mà nói mát à!”
Cậu hai Lý xua tay xin tha: “Được rồi được rồi, em gái nhà mình một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có ba trăm ngày không thoải mái, con sớm nên biết mới phải.”
Cậu cả Lý liếc mắt ra hiệu với anh ta với vẻ bất đắc dĩ, đám người cậu ba Lý lại đều lén cười, nhìn cậu hai Lý dũng cảm đáng khen bằng ánh mắt khen ngợi.
Lý Đại Bảo ngồi trên cái ghế gỗ nhỏ không phù hợp với thể hình của mình không nhịn được mà “phụt” một tiếng bật cười, không ngờ lại phun ra mấy hạt cơm, cậu bé không nỡ lãng phí, lấy tay quẹt mấy hạt cơm bên khóe miệng nhét vào trong mồm, rồi mới bảo: “Chú hai, chú nói lời này quá đúng!”
Bà Điêu trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo ngược lại không mắng cậu bé, dù sao người xưa nói: Con trai nhỏ, cháu trai lớn là mạng/ gốc của ông già, Lý Đại Bảo thân là trưởng tôn của nhà họ Lý nên vẫn có chút ưu đãi ở chỗ bà Điêu.”
Ông Lý nhận ra sau “a” một tiếng: “Các con đang nói gì thế? Tiểu Lục làm sao? Thằng hai nói cùng nhau tiến bộ là có ý gì?”
Đám người nhà họ Lý bao gồm cả bà Điêu: “…”
Được rồi, khỏi cần nói, tối qua khi họp ông già/ cha/ ông nội nhà mình lại ngủ rồi.
“Cô út đã sớm dậy rồi ạ…” Lý Nhị Nha đứng dưới mái hiên bên ngoài nhà chính đột nhiên nhỏ giọng nói một câu.
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc.
“Khi cháu cho heo ăn thấy một mình cô út ra ngoài, bây giờ vẫn chưa trở về.”
Chị ba Lý vỗ mu bàn tay vào lòng bàn tay, đoán bừa: “Con biết rồi, chắc chắn em gái ra hố xí bên ngoài ngồi đây mà, hôm qua cô út ăn nhiều thịt quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất