Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều (Xuyên Sách)
Chương 11
Cô định thần lại, nhưng Giang Nguyệt Hà đã đi ra khỏi nhà bếp.
Trái tim cô dường như có một làn nước ấm áp tràn vào, khiến cả người cô đều ấm lên, trong gia đình này vẫn có người ủng hộ cô, điều này càng củng cố ý định ly hôn của cô.
Kiếp trước khi ly hôn, Giang Nguyệt Vi không có được gì cả, cô chỉ biết rời khỏi nhà họ Hà với túi xách ngổn ngang, bây giờ sống lại, cô sẽ không ngu ngốc như kiếp trước nữa, chỉ là sau khi sống lại cô không biết trên đời này có thay đổi điều gì không, không biết người phụ nữ tên Chung Bảo Ý có còn làm việc trong hợp tác xã không?
Vì vậy, trước khi Hà Hiểu Phong về đến nhà, cô phải lên xã để tìm hiểu tình hình của Chung Bảo Ý.
*
Lúc này đã gần hai giờ chiều, quãng đường đi từ nhà ra công xã mất hơn một tiếng, mà vừa rồi Lý Mỹ Ngọc còn dặn cô buổi chiều có rất nhiều việc phải làm, Giang Nguyệt Vi không muốn có thêm rắc rối cho nên quyết định ngày mai mới đi công xã lần nữa.
Cô rửa sạch bát xong lại mang quần áo người trong nhà giặt sạch, cả buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua, buổi tối nhóm người Lý Mỹ Ngọc trở về, nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đã làm hết việc trong nhà gọn gàng sạch sẽ, vốn còn định ân cần dạy bảo một trận cũng không còn sức để nói rồi.
Đêm đầu tiên trọng sinh trở về, giường vẫn là cái giường của trước kia, nhưng có lẽ đã thông suốt nên Giang Nguyệt Vi cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái, ngược lại Giang Nguyệt Hà ngủ ở giường bên kia, thỉnh thoảng ván giường có tiếng “cót két” lặp đi lặp lại, dường như có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.
Cô bé không nói, Giang Nguyệt Vi cũng không muốn nói nhiều, đêm nay, cô ngủ rất say, hôm sau cô thức dậy từ rất sớm, ăn sáng xong liền thay quần áo sạch sẽ, lại tìm bừa cái cớ nói với Lý Mỹ Ngọc rồi đi ra ngoài.
Hôm nay là ngày họp chợ, buổi sáng sẽ có một chiếc xe buýt liên thôn chạy qua, khi Giang Nguyệt Vi đi tới đường cái thì cũng đúng lúc xe buýt liên thôn chạy đi, cô vừa ba chân bốn cẳng chạy vừa hô dừng xe, đuổi theo một lúc lâu mới bắt kịp.
Hôm nay cô dậy sớm, lúc này trong xe còn chưa đông người lắm, chỉ là chỗ ngồi đã hết từ lâu, vừa đứng vững thì nghe thấy có người hỏi: “Nguyệt Vi, cháu lại về nhà mẹ đẻ à?”
Giọng nói này hơi quen, Giang Nguyệt Vi đảo mắt, đợi đến khi thấy người bên cạnh mình là Mã Thúy Hoa không cùng trong đội sản xuất với nhà họ Giang, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên, Mã Thúy Hoa lại nói: “Dăm ba bữa cháu lại về nhà mẹ đẻ, mẹ chồng cháu không ý kiến gì sao?”
Tuy Giang Nguyệt Vi không muốn phản ứng với bà ta chút nào, nhưng lại muốn chặn miệng bà ta nên chỉ có thể nở nụ cười rồi nói: “Về nhà mẹ đẻ cũng đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ, mẹ chồng tôi sẽ không có ý kiến gì.”
Nhưng cô không ngờ câu nói này của mình lại càng khiến cho đối phương dây dưa không dứt, Mã Thúy Hoa lại nói: “Chuyện này cũng đúng, vậy bây giờ mẹ chồng cháu còn giục cháu ly hôn không?”
Mọi người đều là người của đại đội gần đó, hai bên đều quen biết nhau, Mã Thúy Hoa biết chuyện của Giang Nguyệt Vi cũng là bình thường, nhưng ý đồ xấu của bà ta rất rõ ràng, Giang Nguyệt Vi cau mày gần như vô hình, cũng không muốn thảo luận chuyện riêng của mình ở nơi đông người.
Trái tim cô dường như có một làn nước ấm áp tràn vào, khiến cả người cô đều ấm lên, trong gia đình này vẫn có người ủng hộ cô, điều này càng củng cố ý định ly hôn của cô.
Kiếp trước khi ly hôn, Giang Nguyệt Vi không có được gì cả, cô chỉ biết rời khỏi nhà họ Hà với túi xách ngổn ngang, bây giờ sống lại, cô sẽ không ngu ngốc như kiếp trước nữa, chỉ là sau khi sống lại cô không biết trên đời này có thay đổi điều gì không, không biết người phụ nữ tên Chung Bảo Ý có còn làm việc trong hợp tác xã không?
Vì vậy, trước khi Hà Hiểu Phong về đến nhà, cô phải lên xã để tìm hiểu tình hình của Chung Bảo Ý.
*
Lúc này đã gần hai giờ chiều, quãng đường đi từ nhà ra công xã mất hơn một tiếng, mà vừa rồi Lý Mỹ Ngọc còn dặn cô buổi chiều có rất nhiều việc phải làm, Giang Nguyệt Vi không muốn có thêm rắc rối cho nên quyết định ngày mai mới đi công xã lần nữa.
Cô rửa sạch bát xong lại mang quần áo người trong nhà giặt sạch, cả buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua, buổi tối nhóm người Lý Mỹ Ngọc trở về, nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đã làm hết việc trong nhà gọn gàng sạch sẽ, vốn còn định ân cần dạy bảo một trận cũng không còn sức để nói rồi.
Đêm đầu tiên trọng sinh trở về, giường vẫn là cái giường của trước kia, nhưng có lẽ đã thông suốt nên Giang Nguyệt Vi cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái, ngược lại Giang Nguyệt Hà ngủ ở giường bên kia, thỉnh thoảng ván giường có tiếng “cót két” lặp đi lặp lại, dường như có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.
Cô bé không nói, Giang Nguyệt Vi cũng không muốn nói nhiều, đêm nay, cô ngủ rất say, hôm sau cô thức dậy từ rất sớm, ăn sáng xong liền thay quần áo sạch sẽ, lại tìm bừa cái cớ nói với Lý Mỹ Ngọc rồi đi ra ngoài.
Hôm nay là ngày họp chợ, buổi sáng sẽ có một chiếc xe buýt liên thôn chạy qua, khi Giang Nguyệt Vi đi tới đường cái thì cũng đúng lúc xe buýt liên thôn chạy đi, cô vừa ba chân bốn cẳng chạy vừa hô dừng xe, đuổi theo một lúc lâu mới bắt kịp.
Hôm nay cô dậy sớm, lúc này trong xe còn chưa đông người lắm, chỉ là chỗ ngồi đã hết từ lâu, vừa đứng vững thì nghe thấy có người hỏi: “Nguyệt Vi, cháu lại về nhà mẹ đẻ à?”
Giọng nói này hơi quen, Giang Nguyệt Vi đảo mắt, đợi đến khi thấy người bên cạnh mình là Mã Thúy Hoa không cùng trong đội sản xuất với nhà họ Giang, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên, Mã Thúy Hoa lại nói: “Dăm ba bữa cháu lại về nhà mẹ đẻ, mẹ chồng cháu không ý kiến gì sao?”
Tuy Giang Nguyệt Vi không muốn phản ứng với bà ta chút nào, nhưng lại muốn chặn miệng bà ta nên chỉ có thể nở nụ cười rồi nói: “Về nhà mẹ đẻ cũng đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ, mẹ chồng tôi sẽ không có ý kiến gì.”
Nhưng cô không ngờ câu nói này của mình lại càng khiến cho đối phương dây dưa không dứt, Mã Thúy Hoa lại nói: “Chuyện này cũng đúng, vậy bây giờ mẹ chồng cháu còn giục cháu ly hôn không?”
Mọi người đều là người của đại đội gần đó, hai bên đều quen biết nhau, Mã Thúy Hoa biết chuyện của Giang Nguyệt Vi cũng là bình thường, nhưng ý đồ xấu của bà ta rất rõ ràng, Giang Nguyệt Vi cau mày gần như vô hình, cũng không muốn thảo luận chuyện riêng của mình ở nơi đông người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất