Thập Niên 70 Cô Vợ Quân Nhân Mang Theo Không Gian Nghiền Xương Rắc Tro Kẻ Thù
Chương 46:
Khi Tô Thanh Mi bị giết thảm, không có ai giúp Tô Thanh Ngọc lo liệu cho cái chết của chị gái, nhưng Lâm Vân Thanh, người thường ngày chẳng bao giờ dành cho hai chị em họ một lời tốt đẹp, lại đứng ra giúp Tô Thanh Ngọc an táng cho chị gái.
Khi Tô Thanh Ngọc mất tích, cô cũng là người đầu tiên báo cáo với cảnh sát, nhưng khi đó, Tô Thanh Ngọc đã bị kẻ côn đồ giết hại và chặt xác, nên dù có điều tra cũng không có kết quả.
Sau đó, Lâm Vân Thanh nghi ngờ Trần Kiều Kiều liên quan đến chuyện này. Một ngày nọ, chuyện kỳ lạ xảy ra, Lâm Vân Thanh bỗng dưng bị bắt quả tang ngủ với một gã đàn ông thô kệch trong làng, và người bắt gian không ai khác chính là Trần Kiều Kiều!
Cuối cùng, Lâm Vân Thanh bị ép kết hôn với gã đàn ông đó và sau này chết do bị bạo hành. Cái chết của Lâm Vân Thanh chắc chắn là kết quả của việc cô đã cản đường Trần Kiều Kiều.
Sau lời giới thiệu của Lâm Vân Thanh là đến lượt Tô Hồng Hạnh và Lý Tuyên.
“Tôi tên là Lý Tuyên, người Tô Thị, cũng giống các bạn.” Khi Lý Tuyên giới thiệu, anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Mi, không khỏi ngạc nhiên vì cô còn đẹp hơn trước.
“Em… em tên là Tô Hồng Hạnh, cũng là người Tô Thị, đi cùng hai chị xuống Thanh Sơn.” Vừa nói đến đây, mắt của Tô Hồng Hạnh đã đỏ hoe, cô ta còn len lén liếc về phía Tô Thanh Mi, như thể bị cô bắt nạt quá lâu rồi.
Sau khi nghe lời giới thiệu của Tô Hồng Hạnh, mọi người bắt đầu thì thầm, đoán xem giữa hai chị em Tô Thanh Mi và Tô Hồng Hạnh đã có chuyện gì.
Đột nhiên, một cái bóng đen như ma quỷ vụt qua! Mọi người không khỏi kinh ngạc, nhìn kỹ lại thì đó chính là Tô Thanh Mi! Chỉ trong nháy mắt, cô đã đứng trước mặt Tô Hồng Hạnh.
Ban đầu, ghế ngồi có thể chứa sáu người, nhưng chỉ có bốn người đang ngồi. Tô Hồng Hạnh ngồi ở bên cạnh lối đi, ngay bên cạnh là Lý Tuyên. Đối diện là Hà Kiến Quốc và Lâm Vân Thanh.
Mọi người chỉ thấy Tô Thanh Mi cười nhẹ, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền, nụ cười vừa tinh nghịch vừa xinh đẹp. Vẻ đẹp ấy khiến những người xung quanh ngẩn ngơ.
Nhưng chưa kịp chiêm ngưỡng xong nụ cười của cô, họ đã thấy cô rút ra một chiếc gậy từ ba lô bên cạnh mình.
Nhìn thấy chiếc gậy đó, Tô Hồng Hạnh ngay lập tức sợ hãi. Đó chẳng phải là cây chổi bị gãy mà Tô Thanh Mi đã dùng để đánh gãy răng cô mấy ngày trước sao? Tô Thanh Mi bị làm sao thế này? Cô ta còn mang cây chổi này xuống nông thôn làm gì?
Tô Hồng Hạnh cảm thấy răng mình bắt đầu đau
nhức, nhưng Tô Thanh Mi chẳng hề do dự, nắm lấy tóc của Tô Hồng Hạnh và dùng gậy đập mạnh vào miệng cô ta.
Vừa đập, Tô Thanh Mi vừa mắng: “Mày, con riêng của con hồ ly, còn dám gọi tao là chị? Tao đã nói rồi, nếu mày còn dám gọi tao là chị, tao sẽ đánh rụng hết răng của mày cho nó mọc lại.
Mẹ mày đã phá hoại hôn nhân của mẹ tao, sinh ra mày, sau đó còn hạ độc giết mẹ tao. Mày còn mặt mũi nào mà gọi tao là chị?
Ngay cả tao còn ghê tởm khi nghe mày gọi! Mẹ mày không chỉ là kẻ giết người mà còn đội nón xanh cho ba tao. Tao đã tận mắt thấy ba tao bắt quả tang mẹ mày và nhân tình trên giường, mày còn dám gọi à?"
Mọi người xung quanh nghe Tô Thanh Mi nói xong đều đứng ngẩn ra, ngay cả Lý Tuyên cũng không thể phản ứng kịp.
Khi Tô Thanh Ngọc mất tích, cô cũng là người đầu tiên báo cáo với cảnh sát, nhưng khi đó, Tô Thanh Ngọc đã bị kẻ côn đồ giết hại và chặt xác, nên dù có điều tra cũng không có kết quả.
Sau đó, Lâm Vân Thanh nghi ngờ Trần Kiều Kiều liên quan đến chuyện này. Một ngày nọ, chuyện kỳ lạ xảy ra, Lâm Vân Thanh bỗng dưng bị bắt quả tang ngủ với một gã đàn ông thô kệch trong làng, và người bắt gian không ai khác chính là Trần Kiều Kiều!
Cuối cùng, Lâm Vân Thanh bị ép kết hôn với gã đàn ông đó và sau này chết do bị bạo hành. Cái chết của Lâm Vân Thanh chắc chắn là kết quả của việc cô đã cản đường Trần Kiều Kiều.
Sau lời giới thiệu của Lâm Vân Thanh là đến lượt Tô Hồng Hạnh và Lý Tuyên.
“Tôi tên là Lý Tuyên, người Tô Thị, cũng giống các bạn.” Khi Lý Tuyên giới thiệu, anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Mi, không khỏi ngạc nhiên vì cô còn đẹp hơn trước.
“Em… em tên là Tô Hồng Hạnh, cũng là người Tô Thị, đi cùng hai chị xuống Thanh Sơn.” Vừa nói đến đây, mắt của Tô Hồng Hạnh đã đỏ hoe, cô ta còn len lén liếc về phía Tô Thanh Mi, như thể bị cô bắt nạt quá lâu rồi.
Sau khi nghe lời giới thiệu của Tô Hồng Hạnh, mọi người bắt đầu thì thầm, đoán xem giữa hai chị em Tô Thanh Mi và Tô Hồng Hạnh đã có chuyện gì.
Đột nhiên, một cái bóng đen như ma quỷ vụt qua! Mọi người không khỏi kinh ngạc, nhìn kỹ lại thì đó chính là Tô Thanh Mi! Chỉ trong nháy mắt, cô đã đứng trước mặt Tô Hồng Hạnh.
Ban đầu, ghế ngồi có thể chứa sáu người, nhưng chỉ có bốn người đang ngồi. Tô Hồng Hạnh ngồi ở bên cạnh lối đi, ngay bên cạnh là Lý Tuyên. Đối diện là Hà Kiến Quốc và Lâm Vân Thanh.
Mọi người chỉ thấy Tô Thanh Mi cười nhẹ, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền, nụ cười vừa tinh nghịch vừa xinh đẹp. Vẻ đẹp ấy khiến những người xung quanh ngẩn ngơ.
Nhưng chưa kịp chiêm ngưỡng xong nụ cười của cô, họ đã thấy cô rút ra một chiếc gậy từ ba lô bên cạnh mình.
Nhìn thấy chiếc gậy đó, Tô Hồng Hạnh ngay lập tức sợ hãi. Đó chẳng phải là cây chổi bị gãy mà Tô Thanh Mi đã dùng để đánh gãy răng cô mấy ngày trước sao? Tô Thanh Mi bị làm sao thế này? Cô ta còn mang cây chổi này xuống nông thôn làm gì?
Tô Hồng Hạnh cảm thấy răng mình bắt đầu đau
nhức, nhưng Tô Thanh Mi chẳng hề do dự, nắm lấy tóc của Tô Hồng Hạnh và dùng gậy đập mạnh vào miệng cô ta.
Vừa đập, Tô Thanh Mi vừa mắng: “Mày, con riêng của con hồ ly, còn dám gọi tao là chị? Tao đã nói rồi, nếu mày còn dám gọi tao là chị, tao sẽ đánh rụng hết răng của mày cho nó mọc lại.
Mẹ mày đã phá hoại hôn nhân của mẹ tao, sinh ra mày, sau đó còn hạ độc giết mẹ tao. Mày còn mặt mũi nào mà gọi tao là chị?
Ngay cả tao còn ghê tởm khi nghe mày gọi! Mẹ mày không chỉ là kẻ giết người mà còn đội nón xanh cho ba tao. Tao đã tận mắt thấy ba tao bắt quả tang mẹ mày và nhân tình trên giường, mày còn dám gọi à?"
Mọi người xung quanh nghe Tô Thanh Mi nói xong đều đứng ngẩn ra, ngay cả Lý Tuyên cũng không thể phản ứng kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất