Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Kết Hôn Ba Lần
Chương 2:
----
"Các người nói bậy, cô tôi sẽ không bán tôi."
Khương Chiêu Đễ ôm nguyên thân đang hôn mê, khóc sướt mướt.
Tuy rằng xuyên qua sẽ làm mẹ chồng, làm mẹ kế, làm mẹ ruột, quá là vất vả nhưng đã xuyên rồi, không thể quay đầu.
Thật ra tuổi của nguyên thân không lớn, mới ba mươi bốn tuổi, cũng da trắng mặt đẹp chân dài, Khương Mỹ Tâm có thể mang theo ký ức xuyên qua sống lại một lần, rất đáng giá.
Hơn nữa sớm biết trước mọi chuyện, Khương Mỹ Tâm còn muốn đi tìm ba cô, dù thế nào đời này cũng không thể để cho ba cô chết sớm, ba cô phải sống thật tốt để chăm sóc mẹ cô.
Hành vi nguyên thân bán cháu gái thật ác liệt, may mắn xuyên qua kịp thời, còn chưa hoàn thành giao dịch.
Khương Mỹ Tâm mở to mắt đứng lên, tát bà mối một cái.
"Bà lầm rồi, tôi bảo bà giới thiệu cho tôi một người đàn ông có điều kiện tốt, không nói bán cô dâu."
Bà mối từ trên xuống dưới đánh giá Khương Mỹ Tâm.
Con dâu gầy như cây gậy trúc, mẹ lại người đẹp da trắng, nếu không phải biết Khương Mỹ Tâm đã ba mươi bốn tuổi, bà ta còn tưởng rằng đây là hai chị em.
"Cô càng tốt hơn, nếu là cô thì có thể bốn trăm tệ."
Bà mối vui rạo rực nói.
Khương Mỹ Tâm lại tát bà ta một cái nữa.
"Chỉ có bốn trăm tệ mà muốn cưới tôi? Nằm mơ hả, tôi đây phải bốn ngàn!"
Bà mối tức không chịu được.
Bốn ngàn tệ, cô làm bằng vàng sao?
Dựa theo nội dung trong sách, bà mối này cũng là một kẻ ác dạ, Khương Mỹ Tâm xuất ra kinh nghiệm đánh người ác, khí thế hung mãnh.
"Mua bán người là phạm pháp, còn không mau cút đi, còn dám lừa gạt làm mai thiếu đạo đức tôi đưa bà đến đồn công an."
Bà mối quả thật giấu giếm hai đầu, nhà trai muốn một người phụ nữ dễ sinh sản, nhà gái muốn một người có điều kiện tốt, nhưng bà ta không nói nhà trai là một người lưng còng, sau khi bị vạch trần mắng chửi một trần rồi bỏ đi.
Khương Mỹ Tâm sờ sờ gáy, không chảy máu nhưng bị sưng.
Khương Chiêu Đễ vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Cô của cô ấy chính là bảo bối trong lòng bàn tay bà nội, cả nhà đều lấy cô làm trung tâm, cô ấy đã quen chuyện gì cũng nghe theo người kiêu căng cường thế này rồi, ngay cả lập gia đình cũng nghe theo sự sắp xếp của cô mình.
Cô ấy biết ơn cô mình, vì cô ấy vốn rất thích anh Hướng Đông.
"Cô ơi, bà mối đó là sao vậy?"
Dựa theo nội dung tiểu thuyết, chuyện bán con dâu đang mang thai là vết bẩn không thể tẩy sạch, phải che giấu.
Khương Mỹ Tâm nói:
"Ba chồng con hy sinh, sau này không có tiền gửi về nhà, mẹ muốn gả mình đi để đổi chút lễ hỏi về cho các con."
Khương Chiêu Đễ cảm động muốn khóc.
"Cô, ngươi đừng tái giá, về sau con và anh Hướng Đông nuôi cô."
"Các người nói bậy, cô tôi sẽ không bán tôi."
Khương Chiêu Đễ ôm nguyên thân đang hôn mê, khóc sướt mướt.
Tuy rằng xuyên qua sẽ làm mẹ chồng, làm mẹ kế, làm mẹ ruột, quá là vất vả nhưng đã xuyên rồi, không thể quay đầu.
Thật ra tuổi của nguyên thân không lớn, mới ba mươi bốn tuổi, cũng da trắng mặt đẹp chân dài, Khương Mỹ Tâm có thể mang theo ký ức xuyên qua sống lại một lần, rất đáng giá.
Hơn nữa sớm biết trước mọi chuyện, Khương Mỹ Tâm còn muốn đi tìm ba cô, dù thế nào đời này cũng không thể để cho ba cô chết sớm, ba cô phải sống thật tốt để chăm sóc mẹ cô.
Hành vi nguyên thân bán cháu gái thật ác liệt, may mắn xuyên qua kịp thời, còn chưa hoàn thành giao dịch.
Khương Mỹ Tâm mở to mắt đứng lên, tát bà mối một cái.
"Bà lầm rồi, tôi bảo bà giới thiệu cho tôi một người đàn ông có điều kiện tốt, không nói bán cô dâu."
Bà mối từ trên xuống dưới đánh giá Khương Mỹ Tâm.
Con dâu gầy như cây gậy trúc, mẹ lại người đẹp da trắng, nếu không phải biết Khương Mỹ Tâm đã ba mươi bốn tuổi, bà ta còn tưởng rằng đây là hai chị em.
"Cô càng tốt hơn, nếu là cô thì có thể bốn trăm tệ."
Bà mối vui rạo rực nói.
Khương Mỹ Tâm lại tát bà ta một cái nữa.
"Chỉ có bốn trăm tệ mà muốn cưới tôi? Nằm mơ hả, tôi đây phải bốn ngàn!"
Bà mối tức không chịu được.
Bốn ngàn tệ, cô làm bằng vàng sao?
Dựa theo nội dung trong sách, bà mối này cũng là một kẻ ác dạ, Khương Mỹ Tâm xuất ra kinh nghiệm đánh người ác, khí thế hung mãnh.
"Mua bán người là phạm pháp, còn không mau cút đi, còn dám lừa gạt làm mai thiếu đạo đức tôi đưa bà đến đồn công an."
Bà mối quả thật giấu giếm hai đầu, nhà trai muốn một người phụ nữ dễ sinh sản, nhà gái muốn một người có điều kiện tốt, nhưng bà ta không nói nhà trai là một người lưng còng, sau khi bị vạch trần mắng chửi một trần rồi bỏ đi.
Khương Mỹ Tâm sờ sờ gáy, không chảy máu nhưng bị sưng.
Khương Chiêu Đễ vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Cô của cô ấy chính là bảo bối trong lòng bàn tay bà nội, cả nhà đều lấy cô làm trung tâm, cô ấy đã quen chuyện gì cũng nghe theo người kiêu căng cường thế này rồi, ngay cả lập gia đình cũng nghe theo sự sắp xếp của cô mình.
Cô ấy biết ơn cô mình, vì cô ấy vốn rất thích anh Hướng Đông.
"Cô ơi, bà mối đó là sao vậy?"
Dựa theo nội dung tiểu thuyết, chuyện bán con dâu đang mang thai là vết bẩn không thể tẩy sạch, phải che giấu.
Khương Mỹ Tâm nói:
"Ba chồng con hy sinh, sau này không có tiền gửi về nhà, mẹ muốn gả mình đi để đổi chút lễ hỏi về cho các con."
Khương Chiêu Đễ cảm động muốn khóc.
"Cô, ngươi đừng tái giá, về sau con và anh Hướng Đông nuôi cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất