Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Kết Hôn Ba Lần
Chương 30:
Bà Từ nghe tiếng máy kéo đi xa, thấy vợ lão tam còn ngủ nướng bèn hô to:
“Thật sự chờ bà già này nấu ăn xong, giặt quần áo xong mới chịu dậy sao?”
Vợ lão tam không vui đứng lên, ganh tị nói với lão tam:
“Chị dâu lòng cứng như sắt, cam lòng để trẻ con làm việc, còn mình ngày nào cũng được ngủ nướng.”
Bà Từ đứng ở cửa sổ mắng:
“Lại kiếm chuyện nữa, chị dâu cô sáng sớm đã vào thị trấn phụ bếp rồi.”
Tạ Xuân Mai không tin, đi ra hỏi:
“Mẹ, từ khi nào chị dâu chịu khó vậy, sợ là đi gặp người chồng trước có học thức thì đúng hơn.”
“Gặp thì đã sao, lão đại chết rồi, quả phụ trong thôn có người yêu không chỉ có một, chỉ là nhắm mắt làm ngơ mà thôi.”
…
Chủ nhân bữa tiệc mừng hôm nay là người cha già của giám đốc xưởng thịt, ông không muốn tổ chức ở khách sạn quốc doanh, bảo là quá lãng phí, tuy con trai hiếu thảo nhưng nói đến vậy cũng phải tổ chức ở nhà.
Tổng cộng là hai mươi lăm mâm, giám đốc xưởng thịt yêu cầu làm hai món ăn có ngụ ý cát tường là ‘cá vượt long môn’ và ‘kim ngọc mãn đường’.
Nơi này có bếp trưởng khách sạn quốc doanh và đồ đệ nấu chính, gọi thêm Khương Mỹ Tâm đến chỉ vì hai món ăn cát tường kia.
Không có ai trợ giúp, Khương Mỹ Tâm cũng không giải quyết được hai mươi lăm con cá chép chua ngọt.
Bếp trưởng cũng không đề nghị giúp đỡ gì.
Nhân viên chính thức của nhà hàng quốc doanh, người có thái độ khinh thường khi ăn mì chay hôm trước cũng đến hỗ trợ, nhìn thấy Khương Mỹ Tâm thì lập tức ra vẻ bề trên:
“Không ai hỗ trợ, cho dù cô có khả năng cũng không làm xong nổi hai mươi lăm con cá chép chua ngọt đâu, biết đắc tội sư phụ Đỗ là thế nào chưa?”
Khương Mỹ Tâm hôm nay đến đây kiếm tiền chứ không phải đá đổ chén cơm của mình, nhưng cô cũng không ngại mất mặt.
Cô cười nói:
“Nghe anh nói kìa, tôi và sư phụ Đỗ còn không quen biết, nói đắc tội là đắc tội cái gì, anh muốn hủy hoại thanh danh sư phụ Đỗ sao?”
Cô cũng chẳng thèm để tâm đến người nhân viên dùng lỗ mũi nhìn người khác này nữa, đi đến tìm bếp trưởng Đỗ Toàn Hải.
Giơ tay không đánh người đang cười, Khương Mỹ Tâm điều chỉnh lại trạng thái rồi cười nói:
“Sư phụ Đỗ, hôm nay tôi đến đây làm phụ bếp cho ngài, ngài xem tôi phải thịt cá hay nấu tương, ngài sắp xếp tôi làm việc gì?”
Đỗ Toàn Hải thấy cô nể mặt như vậy, địch ý đã nguôi đi một nửa.
Vốn đây là tiệc mừng thọ ông làm bếp trưởng, giám đốc Lưu cứ nhất quyết phải tạm thêm hai món ăn, đây không phải đang tát vào mặt anh ta sao?
Anh ta nói:
“Không thì vậy đi, chị dạy đồ đệ tôi cách nấu tương và đổi dao hoa, chỉ cần hướng dẫn là được.”
“Vậy thì tốt quá, tôi đang lo một mình không làm được nhiều bàn như này.”
Khương Mỹ Tâm không hề cảm thấy bị cướp việc, thậm chí còn nói:
“Sư phụ Đỗ, ngài thật rộng lượng, cảm ơn.”
Đỗ Toàn Hải ngớ người, cô đồng ý dạy?
“Hôm nay là mừng thọ sáu mươi tuổi của cha giám đốc Lưu, chị đừng có giấu giếm, giám đốc Lưu mà không hài lòng thì chúng tôi cũng chung số phận với chị đấy.”
“Sư phụ Đỗ yên tâm đi, nhưng món kim ngọc mãn đường rất cần để ý lửa, tốt nhất là ngài nên phụ trách món này.”
“Kim ngọc mãn đường hai chúng ta cùng nhau làm đi.”
Lòng nghi ngờ của Đỗ Toàn Hải đã hoàn biến mất, anh ta cảm thấy nếu làm khó một người phụ nữ phải nuôi bốn đứa nhỏ thật không đáng mặt đàn ông.
“Thật sự chờ bà già này nấu ăn xong, giặt quần áo xong mới chịu dậy sao?”
Vợ lão tam không vui đứng lên, ganh tị nói với lão tam:
“Chị dâu lòng cứng như sắt, cam lòng để trẻ con làm việc, còn mình ngày nào cũng được ngủ nướng.”
Bà Từ đứng ở cửa sổ mắng:
“Lại kiếm chuyện nữa, chị dâu cô sáng sớm đã vào thị trấn phụ bếp rồi.”
Tạ Xuân Mai không tin, đi ra hỏi:
“Mẹ, từ khi nào chị dâu chịu khó vậy, sợ là đi gặp người chồng trước có học thức thì đúng hơn.”
“Gặp thì đã sao, lão đại chết rồi, quả phụ trong thôn có người yêu không chỉ có một, chỉ là nhắm mắt làm ngơ mà thôi.”
…
Chủ nhân bữa tiệc mừng hôm nay là người cha già của giám đốc xưởng thịt, ông không muốn tổ chức ở khách sạn quốc doanh, bảo là quá lãng phí, tuy con trai hiếu thảo nhưng nói đến vậy cũng phải tổ chức ở nhà.
Tổng cộng là hai mươi lăm mâm, giám đốc xưởng thịt yêu cầu làm hai món ăn có ngụ ý cát tường là ‘cá vượt long môn’ và ‘kim ngọc mãn đường’.
Nơi này có bếp trưởng khách sạn quốc doanh và đồ đệ nấu chính, gọi thêm Khương Mỹ Tâm đến chỉ vì hai món ăn cát tường kia.
Không có ai trợ giúp, Khương Mỹ Tâm cũng không giải quyết được hai mươi lăm con cá chép chua ngọt.
Bếp trưởng cũng không đề nghị giúp đỡ gì.
Nhân viên chính thức của nhà hàng quốc doanh, người có thái độ khinh thường khi ăn mì chay hôm trước cũng đến hỗ trợ, nhìn thấy Khương Mỹ Tâm thì lập tức ra vẻ bề trên:
“Không ai hỗ trợ, cho dù cô có khả năng cũng không làm xong nổi hai mươi lăm con cá chép chua ngọt đâu, biết đắc tội sư phụ Đỗ là thế nào chưa?”
Khương Mỹ Tâm hôm nay đến đây kiếm tiền chứ không phải đá đổ chén cơm của mình, nhưng cô cũng không ngại mất mặt.
Cô cười nói:
“Nghe anh nói kìa, tôi và sư phụ Đỗ còn không quen biết, nói đắc tội là đắc tội cái gì, anh muốn hủy hoại thanh danh sư phụ Đỗ sao?”
Cô cũng chẳng thèm để tâm đến người nhân viên dùng lỗ mũi nhìn người khác này nữa, đi đến tìm bếp trưởng Đỗ Toàn Hải.
Giơ tay không đánh người đang cười, Khương Mỹ Tâm điều chỉnh lại trạng thái rồi cười nói:
“Sư phụ Đỗ, hôm nay tôi đến đây làm phụ bếp cho ngài, ngài xem tôi phải thịt cá hay nấu tương, ngài sắp xếp tôi làm việc gì?”
Đỗ Toàn Hải thấy cô nể mặt như vậy, địch ý đã nguôi đi một nửa.
Vốn đây là tiệc mừng thọ ông làm bếp trưởng, giám đốc Lưu cứ nhất quyết phải tạm thêm hai món ăn, đây không phải đang tát vào mặt anh ta sao?
Anh ta nói:
“Không thì vậy đi, chị dạy đồ đệ tôi cách nấu tương và đổi dao hoa, chỉ cần hướng dẫn là được.”
“Vậy thì tốt quá, tôi đang lo một mình không làm được nhiều bàn như này.”
Khương Mỹ Tâm không hề cảm thấy bị cướp việc, thậm chí còn nói:
“Sư phụ Đỗ, ngài thật rộng lượng, cảm ơn.”
Đỗ Toàn Hải ngớ người, cô đồng ý dạy?
“Hôm nay là mừng thọ sáu mươi tuổi của cha giám đốc Lưu, chị đừng có giấu giếm, giám đốc Lưu mà không hài lòng thì chúng tôi cũng chung số phận với chị đấy.”
“Sư phụ Đỗ yên tâm đi, nhưng món kim ngọc mãn đường rất cần để ý lửa, tốt nhất là ngài nên phụ trách món này.”
“Kim ngọc mãn đường hai chúng ta cùng nhau làm đi.”
Lòng nghi ngờ của Đỗ Toàn Hải đã hoàn biến mất, anh ta cảm thấy nếu làm khó một người phụ nữ phải nuôi bốn đứa nhỏ thật không đáng mặt đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất