Thập Niên 70: Cuộc Sống Của Nữ Quân Y
Chương 49:
"Lúc nãy anh cũng nói chuột chạy rồi, kết quả vẫn còn, anh lừa tôi." Ôn Túc Túc bám chặt lấy người Hoắc Ôn Nam, bắt đầu chơi xấu.
Hoắc Ôn Nam: "... Xuống đi, nếu không tôi sẽ tức giận."
Ôn Túc Túc: "Tôi không xuống..."
Hoắc Ôn Nam: "..."
Biết Ôn Túc Túc đã quyết tâm không chịu xuống, Hoắc Ôn Nam cũng không dây dưa với cô nữa, trực tiếp bế cô đến bên bàn rồi đặt lên đó.
Ôn Túc Túc không ngờ Hoắc Ôn Nam lại làm như vậy, vừa nghĩ đến việc cái bàn này đã bị con chuột lông xám kia bò qua, cảm thấy ghê tởm đến mức nhíu mày, chỉ dám dùng bàn chân đã đi giày để đạp lên bàn, bàn chân còn lại không đi giày thì giơ lên giữa không trung, sợ giẫm chân trần lên bàn.
"Tôi chưa đi giày xong, anh lấy giúp tôi đi." Ôn Túc Túc tức giận đến mức má phồng lên, cô chỉ dựa vào một chân để trụ, cơ thể hơi lắc lư, suýt chút nữa ngã xuống mấy lần.
Đây là bàn đấy, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ đau.
Hoắc Ôn Nam đang cầm đèn pin soi về phía tủ, đó là nơi chuột thích trốn, anh nói với Đặng Tiến Bộ: "Tiểu Đặng, cậu đi nhặt giày cho Ôn Túc Túc."
Đặng Tiến Bộ nghe cuộc đối thoại của bọn họ, lúc này mới hiểu rõ mọi chuyện. Hóa ra Ôn Túc Túc sợ chuột, nhìn thấy chuột thì hét lên, sau đó tham mưu trưởng của bọn họ đến xem rốt cuộc là chuyện gì, kết quả Ôn Túc Túc nhân cơ hội ôm lấy tham mưu trưởng, sau đó bị anh ta nhìn thấy.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Đặng Tiến Bộ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra anh ta đã hiểu lầm tham mưu trưởng.
Còn về Ôn Túc Túc...
Đặng Tiến Bộ nhìn Ôn Túc Túc đang ngồi bằng một chân trên bàn, lắc lư, gãi đầu, chuột đáng sợ vậy sao? Anh ta ngoan ngoãn nhặt giày lên, đưa cho Ôn Túc Túc.
Ôn Túc Túc nhận lấy giày đi vào, thì nghe thấy Đặng Tiến Bộ chỉ vào viên kẹo Đại Bạch Thỏ đã bị cắn một nửa trên bàn hỏi: "Đây là cô ăn à? Sao lại ăn cả giấy gói vậy?"
Ôn Túc Túc cạn lời: "..."
Cô liếc xéo Đặng Tiến Bộ một cái, như thể muốn nói: “Anh thử ăn cả giấy gói cho tôi xem".
Hoắc Ôn Nam tìm một lượt, phát hiện trong phòng quả thực có chuột, có tận vài con, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại không có đèn, chỉ có thể dựa vào đèn pin thì khó mà bắt được.
Hoắc Ôn Nam đề nghị ngày mai hãy bắt chuột, nhưng Ôn Túc Túc sợ chuột như vậy, tối nay chắc chắn không thể ngủ ở đây nữa, may mà trạm y tế còn vài phòng bệnh trống, cô có thể đến phòng khác ngủ một đêm.
"Đi thôi, đưa cô đến phòng bệnh ngủ." Hoắc Ôn Nam nhìn Ôn Túc Túc đang tránh xa mấy viên kẹo Đại Bạch Thỏ nói.
Ôn Túc Túc liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, chiếc đồng hồ này mua ở trung tâm bách hóa, kiểu dáng độc đáo, tay nghề tinh xảo. Dây đeo làm bằng ngọc trai, trắng nõn bóng bẩy, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Ôn Túc Túc.
Trải qua một hồi náo loạn, bây giờ đã sắp mười giờ. Ngày mai còn phải dậy sớm làm việc, mặc dù cô không cần phải gặt lúa mạch như những người khác, nhưng với tư cách là y tá, càng không thể lơ là, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, Ôn Túc Túc không nói gì, định xuống khỏi bàn.
Nhưng cái bàn này khá cao, nhất thời không dễ xuống. Đặng Tiến Bộ thấy vậy, nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra, định đỡ Ôn Túc Túc một chút, anh ta là cảnh vệ viên, dù sao cũng không thể để tham mưu trưởng nhà anh ta đỡ được.
Tham mưu trưởng từ trước đến nay đều không có ý gì với Ôn Túc Túc, vừa rồi bị Ôn Túc Túc ôm một cái, phỏng chừng đã khó chịu muốn chết, nếu không thì sao sắc mặt lại khó coi như vậy chứ.
Kết quả ngay sau đó, Đặng Tiến Bộ đã thấy tham mưu trưởng nhà anh ta đưa tay về phía Ôn Túc Túc.
Ôn Túc Túc cũng không để ý nhiều như vậy, tùy tiện chọn một cánh tay gần đó vịn vào một chút, nhảy xuống khỏi bàn. Cô đưa tay vén tóc mai ra sau tai, lộ ra vành tai mượt mà đáng yêu.
Hoắc Ôn Nam: "... Xuống đi, nếu không tôi sẽ tức giận."
Ôn Túc Túc: "Tôi không xuống..."
Hoắc Ôn Nam: "..."
Biết Ôn Túc Túc đã quyết tâm không chịu xuống, Hoắc Ôn Nam cũng không dây dưa với cô nữa, trực tiếp bế cô đến bên bàn rồi đặt lên đó.
Ôn Túc Túc không ngờ Hoắc Ôn Nam lại làm như vậy, vừa nghĩ đến việc cái bàn này đã bị con chuột lông xám kia bò qua, cảm thấy ghê tởm đến mức nhíu mày, chỉ dám dùng bàn chân đã đi giày để đạp lên bàn, bàn chân còn lại không đi giày thì giơ lên giữa không trung, sợ giẫm chân trần lên bàn.
"Tôi chưa đi giày xong, anh lấy giúp tôi đi." Ôn Túc Túc tức giận đến mức má phồng lên, cô chỉ dựa vào một chân để trụ, cơ thể hơi lắc lư, suýt chút nữa ngã xuống mấy lần.
Đây là bàn đấy, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ đau.
Hoắc Ôn Nam đang cầm đèn pin soi về phía tủ, đó là nơi chuột thích trốn, anh nói với Đặng Tiến Bộ: "Tiểu Đặng, cậu đi nhặt giày cho Ôn Túc Túc."
Đặng Tiến Bộ nghe cuộc đối thoại của bọn họ, lúc này mới hiểu rõ mọi chuyện. Hóa ra Ôn Túc Túc sợ chuột, nhìn thấy chuột thì hét lên, sau đó tham mưu trưởng của bọn họ đến xem rốt cuộc là chuyện gì, kết quả Ôn Túc Túc nhân cơ hội ôm lấy tham mưu trưởng, sau đó bị anh ta nhìn thấy.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Đặng Tiến Bộ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra anh ta đã hiểu lầm tham mưu trưởng.
Còn về Ôn Túc Túc...
Đặng Tiến Bộ nhìn Ôn Túc Túc đang ngồi bằng một chân trên bàn, lắc lư, gãi đầu, chuột đáng sợ vậy sao? Anh ta ngoan ngoãn nhặt giày lên, đưa cho Ôn Túc Túc.
Ôn Túc Túc nhận lấy giày đi vào, thì nghe thấy Đặng Tiến Bộ chỉ vào viên kẹo Đại Bạch Thỏ đã bị cắn một nửa trên bàn hỏi: "Đây là cô ăn à? Sao lại ăn cả giấy gói vậy?"
Ôn Túc Túc cạn lời: "..."
Cô liếc xéo Đặng Tiến Bộ một cái, như thể muốn nói: “Anh thử ăn cả giấy gói cho tôi xem".
Hoắc Ôn Nam tìm một lượt, phát hiện trong phòng quả thực có chuột, có tận vài con, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại không có đèn, chỉ có thể dựa vào đèn pin thì khó mà bắt được.
Hoắc Ôn Nam đề nghị ngày mai hãy bắt chuột, nhưng Ôn Túc Túc sợ chuột như vậy, tối nay chắc chắn không thể ngủ ở đây nữa, may mà trạm y tế còn vài phòng bệnh trống, cô có thể đến phòng khác ngủ một đêm.
"Đi thôi, đưa cô đến phòng bệnh ngủ." Hoắc Ôn Nam nhìn Ôn Túc Túc đang tránh xa mấy viên kẹo Đại Bạch Thỏ nói.
Ôn Túc Túc liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, chiếc đồng hồ này mua ở trung tâm bách hóa, kiểu dáng độc đáo, tay nghề tinh xảo. Dây đeo làm bằng ngọc trai, trắng nõn bóng bẩy, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Ôn Túc Túc.
Trải qua một hồi náo loạn, bây giờ đã sắp mười giờ. Ngày mai còn phải dậy sớm làm việc, mặc dù cô không cần phải gặt lúa mạch như những người khác, nhưng với tư cách là y tá, càng không thể lơ là, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, Ôn Túc Túc không nói gì, định xuống khỏi bàn.
Nhưng cái bàn này khá cao, nhất thời không dễ xuống. Đặng Tiến Bộ thấy vậy, nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra, định đỡ Ôn Túc Túc một chút, anh ta là cảnh vệ viên, dù sao cũng không thể để tham mưu trưởng nhà anh ta đỡ được.
Tham mưu trưởng từ trước đến nay đều không có ý gì với Ôn Túc Túc, vừa rồi bị Ôn Túc Túc ôm một cái, phỏng chừng đã khó chịu muốn chết, nếu không thì sao sắc mặt lại khó coi như vậy chứ.
Kết quả ngay sau đó, Đặng Tiến Bộ đã thấy tham mưu trưởng nhà anh ta đưa tay về phía Ôn Túc Túc.
Ôn Túc Túc cũng không để ý nhiều như vậy, tùy tiện chọn một cánh tay gần đó vịn vào một chút, nhảy xuống khỏi bàn. Cô đưa tay vén tóc mai ra sau tai, lộ ra vành tai mượt mà đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất