Thập Niên 70: Cuộc Sống Của Tiểu Quả Phụ Ở Đại Tạp Viện
Chương 3: Vương Mỹ Lan
Mấy hôm trước, lúc làm việc Lâm Tuấn Văn bắt gặp có người trộm đồ, trong khi ngăn cản thì trúng một dao, một dao kia lại cắt vào động mạch chủ, nên người còn chưa kịp tới bệnh viện thì đã đi.
Lập tức bỏ lại một nhà nheo nhóc, cũng hoàn toàn đánh nát Trần Thanh Dư.
Hôm nay chính là ngày hạ táng, Trần Thanh Dư từ nghĩa trang trở về liền uống thuốc chuột...
Cô ấy đã trải qua quá nhiều cái chết của người thân, rốt cuộc đã không chịu đựng nổi nữa.
Trần Thanh Dư chết rồi, cô lại biến thành Trần Thanh Dư một cách khó hiểu.
Cô cũng tên là Thanh Dư, bởi vì một tai nạn hàng không mà quay lại năm mươi năm trước, biến thành tiểu quả phụ Trần Thanh Dư này.
Tất cả chuyện cũ của Trần Thanh Dư dũng mãnh chui vào đầu cô...
Thanh Dư cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, đợi tới khi cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, bên người có hai nhóc củ cải nhỏ, vô cùng bẩn, đang chổng mông gục đầu bên giường bệnh mà ngủ, trên mặt nhem nhuốc, nhìn là biết khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.
Thanh Dư biết, hai đứa nhỏ này chính là long phượng thai Tiểu Giai và Tiểu Viên.
Đây là con của "Trần Thanh Dư".
Mà cô bây giờ là Trần Thanh Dư.
"Vợ Tuấn Văn, cô tỉnh rồi à?"
Một giọng nữ sang sảng vang lên, một nữ đồng chí tóc ngắn từ ngoài cửa bước vào.
Chị ấy xách theo một phích nước nóng, nói: "Tôi đi lấy cho cô một phích nước ấm, cô uống chút nước ấm đi."
Trong trí nhớ của Trần Thanh Dư có chị ấy, chị ấy gả vào đại viện, tên Vương Mỹ Lan, làm công nhân ở xưởng dệt.
Vương Mỹ Lan oán trách: "Cô nói cô làm mẹ kiểu gì thế, sao lại nhẫn tâm bỏ lại hai đứa nhỏ? Bọn chúng là một tay cô nuôi lớn, nếu không có cô, bọn chúng phải làm sao bây giờ? Có người nào làm mẹ mà lại độc ác như cô không hả?"
Không đợi Trần Thanh Dư nói chuyện, chị ấy lại tiếp tục: "Bảo sao thấy cô đứng cứ lảo đảo không vững, nếu không phải đập đầu đi bệnh viện, thì bọn tôi cũng không biết cô đã uống thuốc chuột. Cô thật sự là làm bậy rồi. May mắn, bác sĩ nói thuốc chuột kia đã quá hạn sử dụng, nên hiệu quả không cao, nếu không kéo dài như vậy thì cô làm gì còn mạng!"
Chị ấy mang theo sự tiếc hận, rèn sắt không thành thép nói: "Chồng cô đã không còn, thì cô lại càng phải vực dậy, sao lại còn mang cái dáng vẻ này hả!"
Chị ấy cằn nhằn lải nhải một hồi, Trần Thanh Dư cũng thật sự nghe lọt lời khuyên của chị ấy, nhẹ giọng nói: "Sau này tôi sẽ không..."
Vương Mỹ Lan cho rằng mình khuyên nhủ thành công, nên có chút vui mừng nói: "Đúng rồi, cô nghĩ thông là tốt nhất. Chết tử tế cũng không bằng còn sống, huống chi cô còn tới hai đứa con. Nếu cô đi rồi, cô thật sự mong chờ bà mẹ chồng kia của cô sẽ quan tâm chăm sóc hai đứa con cô sao?"
Chị ấy bĩu môi, phẩm hạnh của bà Triệu kia thực sự không thể tin được.
Mọi người làm hàng xóm cùng một đại viện cũng chừng mười năm, người nào mà không rõ nữa!~
Bà ta cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Trần Thanh Dư khẽ gật đầu.
Cô nhìn xung quanh một chút, không thấy mẹ chồng thì khẽ cúi đầu.
Vương Mỹ Lan phát hiện động tác của cô thì trề môi nói: "Cô đừng tìm nữa, bà ta không tới đâu, bà ta còn lâu mới quan tâm cô? Còn ước gì cô chết luôn ở bệnh viện đấy."
Chị ấy xì một tiếng đầy khinh bỉ, sau đó lại có chút xấu hổ, lắp bắp nói: "À thì, tiền rửa ruột cho cô còn có tiền nằm viện, đều là tôi tạm ứng cho cô..."
Trần Thanh Dư nhanh chóng cướp lời: "Cảm ơn chị Vương, xuất viện về nhà tôi sẽ trả lại tiền cho chị."
Lập tức bỏ lại một nhà nheo nhóc, cũng hoàn toàn đánh nát Trần Thanh Dư.
Hôm nay chính là ngày hạ táng, Trần Thanh Dư từ nghĩa trang trở về liền uống thuốc chuột...
Cô ấy đã trải qua quá nhiều cái chết của người thân, rốt cuộc đã không chịu đựng nổi nữa.
Trần Thanh Dư chết rồi, cô lại biến thành Trần Thanh Dư một cách khó hiểu.
Cô cũng tên là Thanh Dư, bởi vì một tai nạn hàng không mà quay lại năm mươi năm trước, biến thành tiểu quả phụ Trần Thanh Dư này.
Tất cả chuyện cũ của Trần Thanh Dư dũng mãnh chui vào đầu cô...
Thanh Dư cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, đợi tới khi cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, bên người có hai nhóc củ cải nhỏ, vô cùng bẩn, đang chổng mông gục đầu bên giường bệnh mà ngủ, trên mặt nhem nhuốc, nhìn là biết khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.
Thanh Dư biết, hai đứa nhỏ này chính là long phượng thai Tiểu Giai và Tiểu Viên.
Đây là con của "Trần Thanh Dư".
Mà cô bây giờ là Trần Thanh Dư.
"Vợ Tuấn Văn, cô tỉnh rồi à?"
Một giọng nữ sang sảng vang lên, một nữ đồng chí tóc ngắn từ ngoài cửa bước vào.
Chị ấy xách theo một phích nước nóng, nói: "Tôi đi lấy cho cô một phích nước ấm, cô uống chút nước ấm đi."
Trong trí nhớ của Trần Thanh Dư có chị ấy, chị ấy gả vào đại viện, tên Vương Mỹ Lan, làm công nhân ở xưởng dệt.
Vương Mỹ Lan oán trách: "Cô nói cô làm mẹ kiểu gì thế, sao lại nhẫn tâm bỏ lại hai đứa nhỏ? Bọn chúng là một tay cô nuôi lớn, nếu không có cô, bọn chúng phải làm sao bây giờ? Có người nào làm mẹ mà lại độc ác như cô không hả?"
Không đợi Trần Thanh Dư nói chuyện, chị ấy lại tiếp tục: "Bảo sao thấy cô đứng cứ lảo đảo không vững, nếu không phải đập đầu đi bệnh viện, thì bọn tôi cũng không biết cô đã uống thuốc chuột. Cô thật sự là làm bậy rồi. May mắn, bác sĩ nói thuốc chuột kia đã quá hạn sử dụng, nên hiệu quả không cao, nếu không kéo dài như vậy thì cô làm gì còn mạng!"
Chị ấy mang theo sự tiếc hận, rèn sắt không thành thép nói: "Chồng cô đã không còn, thì cô lại càng phải vực dậy, sao lại còn mang cái dáng vẻ này hả!"
Chị ấy cằn nhằn lải nhải một hồi, Trần Thanh Dư cũng thật sự nghe lọt lời khuyên của chị ấy, nhẹ giọng nói: "Sau này tôi sẽ không..."
Vương Mỹ Lan cho rằng mình khuyên nhủ thành công, nên có chút vui mừng nói: "Đúng rồi, cô nghĩ thông là tốt nhất. Chết tử tế cũng không bằng còn sống, huống chi cô còn tới hai đứa con. Nếu cô đi rồi, cô thật sự mong chờ bà mẹ chồng kia của cô sẽ quan tâm chăm sóc hai đứa con cô sao?"
Chị ấy bĩu môi, phẩm hạnh của bà Triệu kia thực sự không thể tin được.
Mọi người làm hàng xóm cùng một đại viện cũng chừng mười năm, người nào mà không rõ nữa!~
Bà ta cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Trần Thanh Dư khẽ gật đầu.
Cô nhìn xung quanh một chút, không thấy mẹ chồng thì khẽ cúi đầu.
Vương Mỹ Lan phát hiện động tác của cô thì trề môi nói: "Cô đừng tìm nữa, bà ta không tới đâu, bà ta còn lâu mới quan tâm cô? Còn ước gì cô chết luôn ở bệnh viện đấy."
Chị ấy xì một tiếng đầy khinh bỉ, sau đó lại có chút xấu hổ, lắp bắp nói: "À thì, tiền rửa ruột cho cô còn có tiền nằm viện, đều là tôi tạm ứng cho cô..."
Trần Thanh Dư nhanh chóng cướp lời: "Cảm ơn chị Vương, xuất viện về nhà tôi sẽ trả lại tiền cho chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất