Thập Niên 70: Cuộc Sống Của Tiểu Quả Phụ Ở Đại Tạp Viện
Chương 6: Gặm Gà Nướng
"Vợ Tuấn Văn, vợ Tuấn Văn..."
Vương Mỹ Lan thấy cô ngẩn người, gọi to.
Trần Thanh Dư: "Chị Vương, sao vậy?"
Vương Mỹ Lan nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của cô thì thở dài một tiếng, nói: "Tới rồi."
Chị ấy đồng tình, nhìn ba mẹ con gặp cảnh khốn cùng, nhắc lại: "Tới nhà rồi."
Trần Thanh Dư ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhanh chóng dắt hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đi vào cổng.
Đây là một căn tứ hợp viện ngũ tiến. Đừng nghe ngũ tiến ngũ xuất, rồi cái gì tứ hợp viện mà lầm, kỳ thật chỉ là một khu đại tạp viện.
Thành Tứ Cửu còn có câu nói "Đông phú tây quý nam bần bắc tiện", bọn họ ở chính là thành nam.
Căn đại viện ngũ tiến này là của một phu khuân vác thuộc xã hội cũ mấy năm trước, sau khi nhân dân làm chủ thì mới phân phối lại cho công nhân trong xưởng cơ giới.
Vương Mỹ Lan ở viện trước, vào cổng quẹo một cái là tới nhà.
Tuy chị ấy đã giúp đỡ không ít, nhưng cũng không muốn đi chọc Triệu hổ bà.
Nhà của Trần Thanh Dư nằm tại nhị tiến viện, chiếm một gian bên sườn phải, rộng khoảng hơn hai mươi không tới ba mươi mét vuông, có một gian bếp ngoài trời, cả nhà chỉ có một cái kháng.
Trần Thanh Dư rõ ràng là tới lần đầu, nhưng trí nhớ đã khắc vào tận xương.
Cô dẫn bọn nhỏ vào nhị tiến viện, bước vào cửa nhà.
Lúc này trời đã sẩm tối, nhà nhà đều đang nấu cơm, nghe nói con dâu nhà họ Lâm đã trở lại thì đều ngó đầu ra nhìn.
Trần Thanh Dư mặc kệ tầm mắt hàng xóm, đẩy cửa phòng ra...
Kẹt...
Cửa phòng mở, Trần Thanh Dư lập tức sững người.
Đúng vậy, sững người!
Mẹ chồng cô, bà Triệu, bà Triệu bởi vì con trai mất mà muốn chết không muốn sống hiện giờ đang đứng ở bên bếp lò gặm gà nướng, tay mặt dính đầy mỡ.
Trần Thanh Dư: "..."
Bà Triệu: "..."
Rất nhanh, bà Triệu đã nhả “lời vàng ngọc”: "Đồ sao chổi nhà cô còn quay về làm cái gì! Sao cô không chết quách ở bên ngoài luôn đi? Cô là đồ xui xẻo! Cô còn dám uống thuốc chuột, cô hù dọa ai đấy? Sao hả? Bà đây lại sợ quá cơ?"
"Tôi cho cô biết, phòng này là của con tôi, công việc cũng là của con tôi, cô cút đi, trong cái nhà này không chứa chấp cô, dẫn theo cái đám lỗ vốn cô sinh ra cút ngay."
"Nếu không phải vì đồ sao chổi nhà cô thì con tôi còn sống tốt lắm! Đều là do đồ tiện nhân nhà cô! Con của tôi sao lại bị quỷ che mắt mà nhìn trúng đồ sao chổi như cô chứ! Cô tự nhìn lại xem cô đã khắc chết bao nhiêu người rồi hả! Cô thật sự là hại mình hại người mà!"
Bà già càng mắng càng hăng, càng mắng càng giận, lập tức xông lên đánh người.
Một đôi tay đầy dầu trực tiếp quăng về phía Trần Thanh Dư.
Trần Thanh Dư lảo đảo, tránh thoát.
Bà già sửng sốt, không ngờ cô lại dám trốn, càng thêm tức giận, đỏ ngầu mắt xông lên, tức thì túm được tóc Trần Thanh Dư, mạnh tay bạt hai cái tát, to tiếng mắng: "Con đĩ này, cô còn dám trốn! Tôi đánh chết cô!"
Trần Thanh Dư vốn đã không có bao nhiêu sức lực, giờ lại bị tát mạnh khiến đầu óc ong ong, mắt cũng nổ đom đóm.
Vương Mỹ Lan thấy cô ngẩn người, gọi to.
Trần Thanh Dư: "Chị Vương, sao vậy?"
Vương Mỹ Lan nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của cô thì thở dài một tiếng, nói: "Tới rồi."
Chị ấy đồng tình, nhìn ba mẹ con gặp cảnh khốn cùng, nhắc lại: "Tới nhà rồi."
Trần Thanh Dư ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhanh chóng dắt hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đi vào cổng.
Đây là một căn tứ hợp viện ngũ tiến. Đừng nghe ngũ tiến ngũ xuất, rồi cái gì tứ hợp viện mà lầm, kỳ thật chỉ là một khu đại tạp viện.
Thành Tứ Cửu còn có câu nói "Đông phú tây quý nam bần bắc tiện", bọn họ ở chính là thành nam.
Căn đại viện ngũ tiến này là của một phu khuân vác thuộc xã hội cũ mấy năm trước, sau khi nhân dân làm chủ thì mới phân phối lại cho công nhân trong xưởng cơ giới.
Vương Mỹ Lan ở viện trước, vào cổng quẹo một cái là tới nhà.
Tuy chị ấy đã giúp đỡ không ít, nhưng cũng không muốn đi chọc Triệu hổ bà.
Nhà của Trần Thanh Dư nằm tại nhị tiến viện, chiếm một gian bên sườn phải, rộng khoảng hơn hai mươi không tới ba mươi mét vuông, có một gian bếp ngoài trời, cả nhà chỉ có một cái kháng.
Trần Thanh Dư rõ ràng là tới lần đầu, nhưng trí nhớ đã khắc vào tận xương.
Cô dẫn bọn nhỏ vào nhị tiến viện, bước vào cửa nhà.
Lúc này trời đã sẩm tối, nhà nhà đều đang nấu cơm, nghe nói con dâu nhà họ Lâm đã trở lại thì đều ngó đầu ra nhìn.
Trần Thanh Dư mặc kệ tầm mắt hàng xóm, đẩy cửa phòng ra...
Kẹt...
Cửa phòng mở, Trần Thanh Dư lập tức sững người.
Đúng vậy, sững người!
Mẹ chồng cô, bà Triệu, bà Triệu bởi vì con trai mất mà muốn chết không muốn sống hiện giờ đang đứng ở bên bếp lò gặm gà nướng, tay mặt dính đầy mỡ.
Trần Thanh Dư: "..."
Bà Triệu: "..."
Rất nhanh, bà Triệu đã nhả “lời vàng ngọc”: "Đồ sao chổi nhà cô còn quay về làm cái gì! Sao cô không chết quách ở bên ngoài luôn đi? Cô là đồ xui xẻo! Cô còn dám uống thuốc chuột, cô hù dọa ai đấy? Sao hả? Bà đây lại sợ quá cơ?"
"Tôi cho cô biết, phòng này là của con tôi, công việc cũng là của con tôi, cô cút đi, trong cái nhà này không chứa chấp cô, dẫn theo cái đám lỗ vốn cô sinh ra cút ngay."
"Nếu không phải vì đồ sao chổi nhà cô thì con tôi còn sống tốt lắm! Đều là do đồ tiện nhân nhà cô! Con của tôi sao lại bị quỷ che mắt mà nhìn trúng đồ sao chổi như cô chứ! Cô tự nhìn lại xem cô đã khắc chết bao nhiêu người rồi hả! Cô thật sự là hại mình hại người mà!"
Bà già càng mắng càng hăng, càng mắng càng giận, lập tức xông lên đánh người.
Một đôi tay đầy dầu trực tiếp quăng về phía Trần Thanh Dư.
Trần Thanh Dư lảo đảo, tránh thoát.
Bà già sửng sốt, không ngờ cô lại dám trốn, càng thêm tức giận, đỏ ngầu mắt xông lên, tức thì túm được tóc Trần Thanh Dư, mạnh tay bạt hai cái tát, to tiếng mắng: "Con đĩ này, cô còn dám trốn! Tôi đánh chết cô!"
Trần Thanh Dư vốn đã không có bao nhiêu sức lực, giờ lại bị tát mạnh khiến đầu óc ong ong, mắt cũng nổ đom đóm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất