Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Trí Thức
Chương 12: Xứng Đôi
Vương Nhị Anh cười: “Anh Dã, anh đừng cố giữ thể diện làm gì, trong đội có ai không biết quan hệ giữa anh và thanh niên trí thức Bạch thế nào? Cô ấy mà thèm quan tâm anh có đi đánh bạc hay không à?”
Lý Thái Sơn cũng cười: “Đúng vậy.”
Chu Dã liếc hai người bọn họ: “Các cậu thì hiểu cái gì? Hiện giờ vợ tôi mang thai, về sau cô ấy muốn sống những tháng ngày yên ổn với tôi, sao có thể không quan tâm tôi được?”
Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh đều kinh ngạc: “Thanh niên trí thức Bạch mang thai? Sao có thể chứ, chẳng phải thanh niên trí thức Bạch và anh giả làm vợ chồng à?”
Hôm nay Chu Dã mới biết chuyện vợ mang thai từ miệng Mã Quyên, hai người bọn họ không biết cũng là bình thường.
“Cái gì mà vợ chồng giả, chúng tôi là vợ chồng chân chính!” Chu Dã phản bác.
Hai tên lưu manh Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh liếc nhìn nhau, đều bị sợ ngây người, còn tưởng rằng anh Dã của bọn họ là một “liếm cẩu”, không ngờ anh lại thành công thật.
Vương Nhị Anh kích động: “Anh Dã, đến anh còn có thể theo đuổi một thiên nga trắng như thanh niên trí thức Bạch, anh nói xem nếu tôi theo đuổi thanh niên trí thức Mã thì có cơ hội không?”
Chu Dã nhìn bộ dạng đôi mắt nhỏ, mỏ chuột, tai khỉ kia, trong lòng nói cậu có thể so sánh với tôi sao? Cậu ta vừa có tiếng xấu lưu manh ở bên ngoài, ham ăn, lười làm, tìm được đối tượng trong thôn đã khó rồi còn muốn cưới thanh niên trí thức có văn hóa ư? Làm gì có cửa.
Nhưng anh nghĩ đến người phụ nữ ác độc Mã Quyên kia, đừng tưởng rằng anh không phát hiện ra, chính cô ta là người xúi giục vợ anh đi lên núi phá thai!
Cô ta dám tính kế vợ con của anh à, để xem anh có tha cho cô ta không?
Chu Dã không chút do dự nói: “Đương nhiên là có cơ hội, cậu cũng đâu kém ai? Sao lại không thể theo đuổi thanh niên trí thức Mã chứ?”
Vương Nhị Anh nghe thấy thì kích động: “Anh Dã, anh thực sự nghĩ như vậy sao?”
“Đúng là tôi nghĩ như vậy, cậu nói xem mười tám đời tổ tông nhà họ Vương các cậu làm nông, gốc gác tốt, phẩm chất tốt, mặc dù hơi nghèo nhưng nghèo thì sao? Càng nghèo càng vinh quang!” Chu Dã nói.
Vương Nhị Anh vui muốn chết: “Anh Dã nói không sai.”
Lý Thái Sơn nói: “Anh Dã nói đúng, nhưng mà thanh niên trí thức Mã nhìn trúng người như cậu sao?”
Vương Nhị Anh bị tạt một chậu nước đá, tức giận cho thằng bạn một đá dưới nước, lại trúng chân ở giữa của Lý Thái Sơn, nên mặc dù cú đá kia không có nhiều sức lực, nhưng suýt nữa đã đá Lý Thái Sơn chìm xuống luôn rồi.
May mà Chu Dã vội vàng đem đỡ Lý Thái Sơn dậy, Lý Thái Sơn tức giận mắng: “Vương Nhị Anh, con mẹ cậu, cậu cố tình có đúng không?”
Vương Nhị Anh nói: “Muốn đánh nhau? Ai sợ ai.”
Lý Thái Sơn cũng cười: “Đúng vậy.”
Chu Dã liếc hai người bọn họ: “Các cậu thì hiểu cái gì? Hiện giờ vợ tôi mang thai, về sau cô ấy muốn sống những tháng ngày yên ổn với tôi, sao có thể không quan tâm tôi được?”
Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh đều kinh ngạc: “Thanh niên trí thức Bạch mang thai? Sao có thể chứ, chẳng phải thanh niên trí thức Bạch và anh giả làm vợ chồng à?”
Hôm nay Chu Dã mới biết chuyện vợ mang thai từ miệng Mã Quyên, hai người bọn họ không biết cũng là bình thường.
“Cái gì mà vợ chồng giả, chúng tôi là vợ chồng chân chính!” Chu Dã phản bác.
Hai tên lưu manh Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh liếc nhìn nhau, đều bị sợ ngây người, còn tưởng rằng anh Dã của bọn họ là một “liếm cẩu”, không ngờ anh lại thành công thật.
Vương Nhị Anh kích động: “Anh Dã, đến anh còn có thể theo đuổi một thiên nga trắng như thanh niên trí thức Bạch, anh nói xem nếu tôi theo đuổi thanh niên trí thức Mã thì có cơ hội không?”
Chu Dã nhìn bộ dạng đôi mắt nhỏ, mỏ chuột, tai khỉ kia, trong lòng nói cậu có thể so sánh với tôi sao? Cậu ta vừa có tiếng xấu lưu manh ở bên ngoài, ham ăn, lười làm, tìm được đối tượng trong thôn đã khó rồi còn muốn cưới thanh niên trí thức có văn hóa ư? Làm gì có cửa.
Nhưng anh nghĩ đến người phụ nữ ác độc Mã Quyên kia, đừng tưởng rằng anh không phát hiện ra, chính cô ta là người xúi giục vợ anh đi lên núi phá thai!
Cô ta dám tính kế vợ con của anh à, để xem anh có tha cho cô ta không?
Chu Dã không chút do dự nói: “Đương nhiên là có cơ hội, cậu cũng đâu kém ai? Sao lại không thể theo đuổi thanh niên trí thức Mã chứ?”
Vương Nhị Anh nghe thấy thì kích động: “Anh Dã, anh thực sự nghĩ như vậy sao?”
“Đúng là tôi nghĩ như vậy, cậu nói xem mười tám đời tổ tông nhà họ Vương các cậu làm nông, gốc gác tốt, phẩm chất tốt, mặc dù hơi nghèo nhưng nghèo thì sao? Càng nghèo càng vinh quang!” Chu Dã nói.
Vương Nhị Anh vui muốn chết: “Anh Dã nói không sai.”
Lý Thái Sơn nói: “Anh Dã nói đúng, nhưng mà thanh niên trí thức Mã nhìn trúng người như cậu sao?”
Vương Nhị Anh bị tạt một chậu nước đá, tức giận cho thằng bạn một đá dưới nước, lại trúng chân ở giữa của Lý Thái Sơn, nên mặc dù cú đá kia không có nhiều sức lực, nhưng suýt nữa đã đá Lý Thái Sơn chìm xuống luôn rồi.
May mà Chu Dã vội vàng đem đỡ Lý Thái Sơn dậy, Lý Thái Sơn tức giận mắng: “Vương Nhị Anh, con mẹ cậu, cậu cố tình có đúng không?”
Vương Nhị Anh nói: “Muốn đánh nhau? Ai sợ ai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất