Thập Niên 70: Cuộc Sống Nuôi Heo Của Giáo Sư Nông Học
Chương 14:
Quả nhiên 'bài kiểm tra' có sức mạnh rất lớn, học sinh đã yên tĩnh lại, đối mặt với bảng đen mà vắt óc suy nghĩ.
Tô Diệu Vân viết xong đề, bắt đầu đi xuống từng bàn xem học sinh làm bài. Mỗi khi cô đến gần, học sinh đều rất căng thẳng, không dám động bút.
Mười lăm phút sau, Tô Diệu Vân cũng hiểu sơ bộ về tình hình của học sinh trong lớp, quả thực là hỗn loạn nhưng điều khiến cô thấy an ủi là có một vài học sinh học khá tốt.
Không nhìn cảnh học sinh gãi tai gãi má nữa, cô lên tiếng: "Nộp bài, giấy làm bài từ sau truyền lên trước!"
"Bây giờ bắt đầu bài học."
Tô Diệu Vân nhìn một vòng: "Bài này ai biết làm?"
Thấy không có ai giơ tay, cô giơ kẹo trong tay lên: "Trả lời đúng có thưởng nhé, kẹo sữa thỏ trắng."
Thấy kẹo, mọi người đều rục rịch nhưng có chút nhút nhát, nhìn người này người kia.
"Lập phương trình liên hợp, đặt x, y lần lượt là..."
Tô Diệu Vân đợi đến khi nghe được giọng nói muốn nghe thì phấn khích nói: "Vỗ tay khen ngợi bạn ấy!"
"Lý Bảo Lương, đây là kẹo của em!"
Tô Diệu Vân cười nhẹ, vừa vào cửa lớp đã thấy cậu giống như một con vật nhỏ cảnh giác, thỉnh thoảng lại nhìn cậu một cái. Cô dứt khoát nhìn cậu luôn, dùng ánh mắt khuyến khích cậu trả lời.
Lý Bảo Lương ngượng ngùng cầm viên kẹo, không thể tin nhìn viên kẹo trong tay, khuôn mặt đỏ bừng.
Cậu tưởng cô giáo sẽ mắng cậu, không ngờ còn cho cậu kẹo.
Các bạn học đều nhìn Lý Bảo Lương với ánh mắt hâm mộ, đó là kẹo đấy. Thấy cô giáo Tô vào lớp, mọi người đều cho rằng hôm nay Lý Bảo Lương sẽ bị mắng, đột nhiên có chút hâm mộ.
Nhưng mà, dần dần mọi người đều bị Tô Diệu Vân thu hút, đều giơ tay cao trả lời.
Cô giáo Tô dạy học hoàn toàn khác với phong cách thường ngày, vừa có tình cảm vừa hài hước thú vị, học sinh có cảm giác được tham gia, nhất thời đều nhập tâm, vội vàng ghi chép cẩn thận.
Hiệu trưởng không yên tâm về Tô Diệu Vân đã lặng lẽ chạy đến ngoài cửa lớp quan sát, thấy học sinh đều đang chăm chú học bài thì thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí còn cảm thấy Tô Diệu Vân dạy học bây giờ rất tốt, nhìn học sinh mà xem, thật là tích cực.
Một tiết học chỉ có 40 phút, Tô Diệu Vân giảng xong bài cũng vừa hết giờ. Mọi người vừa chìm đắm trong lời giảng của Tô Diệu Vân, giây tiếp theo đã được thông báo hết giờ, lần đầu tiên nhìn cô giáo toán bước ra khỏi cửa lớp mà có chút luyến tiếc.
Tô Diệu Vân viết xong đề, bắt đầu đi xuống từng bàn xem học sinh làm bài. Mỗi khi cô đến gần, học sinh đều rất căng thẳng, không dám động bút.
Mười lăm phút sau, Tô Diệu Vân cũng hiểu sơ bộ về tình hình của học sinh trong lớp, quả thực là hỗn loạn nhưng điều khiến cô thấy an ủi là có một vài học sinh học khá tốt.
Không nhìn cảnh học sinh gãi tai gãi má nữa, cô lên tiếng: "Nộp bài, giấy làm bài từ sau truyền lên trước!"
"Bây giờ bắt đầu bài học."
Tô Diệu Vân nhìn một vòng: "Bài này ai biết làm?"
Thấy không có ai giơ tay, cô giơ kẹo trong tay lên: "Trả lời đúng có thưởng nhé, kẹo sữa thỏ trắng."
Thấy kẹo, mọi người đều rục rịch nhưng có chút nhút nhát, nhìn người này người kia.
"Lập phương trình liên hợp, đặt x, y lần lượt là..."
Tô Diệu Vân đợi đến khi nghe được giọng nói muốn nghe thì phấn khích nói: "Vỗ tay khen ngợi bạn ấy!"
"Lý Bảo Lương, đây là kẹo của em!"
Tô Diệu Vân cười nhẹ, vừa vào cửa lớp đã thấy cậu giống như một con vật nhỏ cảnh giác, thỉnh thoảng lại nhìn cậu một cái. Cô dứt khoát nhìn cậu luôn, dùng ánh mắt khuyến khích cậu trả lời.
Lý Bảo Lương ngượng ngùng cầm viên kẹo, không thể tin nhìn viên kẹo trong tay, khuôn mặt đỏ bừng.
Cậu tưởng cô giáo sẽ mắng cậu, không ngờ còn cho cậu kẹo.
Các bạn học đều nhìn Lý Bảo Lương với ánh mắt hâm mộ, đó là kẹo đấy. Thấy cô giáo Tô vào lớp, mọi người đều cho rằng hôm nay Lý Bảo Lương sẽ bị mắng, đột nhiên có chút hâm mộ.
Nhưng mà, dần dần mọi người đều bị Tô Diệu Vân thu hút, đều giơ tay cao trả lời.
Cô giáo Tô dạy học hoàn toàn khác với phong cách thường ngày, vừa có tình cảm vừa hài hước thú vị, học sinh có cảm giác được tham gia, nhất thời đều nhập tâm, vội vàng ghi chép cẩn thận.
Hiệu trưởng không yên tâm về Tô Diệu Vân đã lặng lẽ chạy đến ngoài cửa lớp quan sát, thấy học sinh đều đang chăm chú học bài thì thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí còn cảm thấy Tô Diệu Vân dạy học bây giờ rất tốt, nhìn học sinh mà xem, thật là tích cực.
Một tiết học chỉ có 40 phút, Tô Diệu Vân giảng xong bài cũng vừa hết giờ. Mọi người vừa chìm đắm trong lời giảng của Tô Diệu Vân, giây tiếp theo đã được thông báo hết giờ, lần đầu tiên nhìn cô giáo toán bước ra khỏi cửa lớp mà có chút luyến tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất