Thập Niên 70: Cuộc Sống Nuôi Heo Của Giáo Sư Nông Học

Chương 15:

Trước Sau
Tô Diệu Vân cũng hài lòng với trạng thái của học sinh, các em ạ, năm nào ở đại học cô cũng được bình chọn là sinh viên được yêu thích nhất, thu phục đám trẻ con này đúng là dễ như trở bàn tay.

Cô thỏa mãn rời khỏi lớp học, không để ý có một cái đuôi nhỏ vẫn luôn đi theo cô vào phòng giáo viên.

Mãi đến khi cô chuẩn bị quay lại phòng giáo viên thì chặn cô lại, cái đuôi nhỏ Lý Bảo Lương mới bắt đầu nói: "Cô ơi, lần trước em không nên mắng cô, em biết lỗi rồi."

Hôm đó nhìn thấy cô giáo Tô tức giận bỏ đi trong lòng cậu cũng hối hận, về nhà bị cha mẹ đánh một trận, nghe nói cô giáo Tô ngất xỉu, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi, sợ cô giáo không khỏe, càng lo lắng cô giáo Tô trở về sẽ nhắm vào cậu.

Nhưng mà bây giờ cô giáo không những không nhắm vào cậu, còn khen cậu, Lý Bảo Lương nghĩ đến hành vi của mình, áy náy đến nỗi hốc mắt đỏ hoe.

Tô Diệu Vân thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, vỗ vai cậu ôn hòa nói: "Em biết chủ động xin lỗi, nhận ra lỗi sai của mình là rất tốt, cô tha thứ cho em."

Lý Bảo Lương ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn cô, em đảm bảo sau này sẽ không nói chuyện trong giờ học nữa!"

"Hơn nữa hôm nay cô Tô giảng bài rất hay! Em rất thích!"



Nói xong thì chạy mất, Tô Diệu Vân thấy vậy thì cười, đứa trẻ này cũng khá thú vị.

Trở về phòng giáo viên, chuẩn bị uống nước thì thấy một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo sơ mi bó sát hung hăng kéo Lý Bảo Lương đến trước mặt cô.

"Cô Tô Diệu Vân, học sinh không hiểu chuyện thì từ từ dạy, động một tí là mắng học sinh khóc thì chỉ là chữa ngọn không chữa gốc."

"Tôi biết chuyện của cô nhưng vấn đề của cô là phải nâng cao năng lực giảng dạy! Đây không giống với phong cách làm việc của đội ngũ giáo viên chúng ta!"

Cao Tĩnh Mạn liếc nhìn Tô Diệu Vân, vẻ mặt ghét bỏ, hiệu trưởng để Tô Diệu Vân đến trường thì cô ta đã không hài lòng. Năng lực giảng dạy kém thì thôi đi, còn khiến học sinh tức giận khóc bỏ đi, bây giờ xem ra nhân phẩm cũng không ra sao, cô ta muốn xem hiệu trưởng sẽ bảo vệ cô thế nào. Nếu tiếp tục bảo vệ thì chắc chắn sẽ khiến học sinh phẫn nộ.

Sinh viên đại học thì sao chứ, chẳng qua chỉ là gà rừng từ trong thôn đi ra, thật sự cho rằng đọc sách hai năm là có thể thành phượng hoàng sao?

Tô Diệu Vân nheo mắt nhìn người này vừa vào cửa đã không cho người khác bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, nói một tràng dài đầy ẩn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau