Thập Niên 70: Cuộc Sống Nuôi Heo Của Giáo Sư Nông Học

Chương 23:

Trước Sau
Thời buổi này, nếu người trong thôn bất hiếu sẽ bị người ta chỉ trích, Tô Diệu Vân vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.

"Ngỗng sư tử đầu bệch con vốn dễ bị bệnh, hơn nữa việc bị bệnh còn liên quan đến sức đề kháng, Lan Huệ và dì Quách nên đọc nhiều sách một chút."

"Nói bậy không tốt đâu."

"Haha, đúng là như vậy."

"Ha ha ha, ai nói không phải chứ, ngỗng con rất khó sống, Chung Thanh bà đừng buồn nữa."

Hoàng Lan Tuệ nghe thấy tiếng cười của mọi người xung quanh, nghĩ đến việc Tô Diệu Vân thay mình làm giáo viên, tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, bỏ đi.

"Mẹ, mẹ đi gọi cha và anh chị về ăn cơm trước, chuyện này cứ giao cho con xử lý." Tô Diệu Vân vào sân, nhận lấy cái thùng đựng ngỗng con.

"Diệu Vân à, con xem còn cứu được không?" Chung Thanh lo lắng nói.

Tô Diệu Vân cầm con ngỗng con lên xem kỹ, phát hiện đúng là bị cảm lạnh, bảo Chung Thanh đừng lo lắng, sau khi ăn cơm cô đi lấy ít thuốc về là được.

Bữa tối, Khoái Khoái và Khiêu Khiêu được uống "canh gà" mà chúng hằng mơ ước.

"Cô út, đúng là có vị thịt gà!"



"Ngon quá!"

Những người khác đều bận ăn rau uống canh, từ lần trước Tô Diệu Vân hầm chân giò thì cả nửa tháng nhà không ăn thịt cá gì, trong bụng không có chút dầu mỡ nào. Hôm nay cuối cùng cũng được ngửi thấy mùi thịt để thỏa cơn thèm, chưa kể đến canh nấu từ nấm thông, thơm ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.

"Còn món ngon hơn nữa!"

Tối nay Tô Diệu Vân cố ý nói với chị dâu nấu ít nấm thông lại, cô định xào một ít nước sốt nấm thông, trộn cơm ăn thì ngon không gì sánh bằng.

Những ngày bữa no bữa đói, lâu ngày không có dầu mỡ khiến cô nghĩ đến kiếp trước mà nhớ nhung. Thở dài một hơi, làm sao mới có thể ăn no uống đủ mỗi ngày đây?

Ăn xong, Tô Diệu Vân ra ngoài tùy tiện hái một ít cỏ làm vỏ bọc, lén cho đàn ngỗng con uống linh tuyền trong không gian.

"Cô út! Bọn con đã rửa sạch nấm rồi!"

Vì nghe nói nấm còn ngon hơn cả thịt, hai đứa trẻ tự nguyện giúp rửa nấm. Còn liên tục nói mẹ đi làm vất vả, chúng đã lớn rồi, làm Mã Yến cảm động đến mức mắt đỏ hoe.

Tô Diệu Vân đứng bên cạnh nhìn, phát hiện hai đứa cháu trai của mình đều rất thông minh.

Đợi một lúc, thấy đàn ngỗng con không còn héo quắt như vậy nữa, cô liền đi vào bếp xào nước sốt. Để xào thơm hơn, Tô Diệu Vân cũng lén đổ một ít linh tuyền vào, quả nhiên mùi thơm tỏa ra, cả sân đều ngập tràn mùi thơm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau