Thập Niên 70: Cuộc Sống Nuôi Heo Của Giáo Sư Nông Học
Chương 3:
Biết chị dâu bóng gió nói mình không làm việc nhà, cô càng thêm khổ sở.
Nguyên chủ từ đó bắt đầu rơi vào tình trạng suy sụo, cảm thấy mình có một thân tài nghệ nhưng không có đất dụng võ. Mỗi ngày đều u uất không vui, dường như đang chờ một cơ hội để bùng nổ cảm xúc.
Cho đến trước đó vài ngày, có một học sinh nghịch ngợm trong lớp ném giấy vụn làm mất trật tự lớp học, cô đã nhiều lần nhấn mạnh rằng kỷ luật không có hiệu lực, sau đó để học sinh ra ngoài cửa đứng phạt.
Học sinh không những không sợ, ngược lại còn la hét rằng nguyên chủ dạy học lộn xộn còn không bằng giáo viên trước, cứng đầu ngạnh cổ tỏ vẻ không phục.
Nguyên chủ tự cho mình là sinh viên đại học, bị học sinh nói như vậy thì tức giận vô cùng.
Sau đó trực tiếp không dạy nữa, vừa lau nước mắt vừa chạy về nhà, vừa tức giận học sinh ăn nói vô tội vạ, vừa muốn rời khỏi thôn.
Rốt cuộc thì đến bao giờ cô mới có thể rời khỏi nơi này?
Còn phải tiêu tốn thời gian ở nơi này bao lâu nữa? Tại sao cha nhất định phải sắp xếp công việc cho cô, không thể để cô đợi thêm vài tháng nữa sao?
Cô nào biết rằng cha Tô đã nhạy bén nhận ra tình hình hiện tại, kết hợp với bức thư mà người con trai thứ hai gửi về thì rõ ràng trường đại học sẽ không mở lại trong thời gian ngắn.
Nhưng nguyên chủ một lòng chỉ muốn học hành, căn bản không nghe lọt lời của đội trưởng Tô.
Nhưng hôm đó lại mưa to, cô ướt mưa về nhà rồi ngã bệnh, tà khí công tâm rồi mất.
Đột nhiên mấy bà tám chuyện đang buôn chuyện như bị dọa sợ: "Ôi trời, giờ này mới về, công điểm đã đủ chưa?", rồi chạy mất tăm.
Tô Diệu Vân thấy không còn tiếng động nữa, giơ tay ra ý bảo đừng đi, cô còn muốn hóng chuyện tiếp mà sao lại đi rồi, trước giờ vẫn nghe nói mấy bà cô nông thôn thường chém gió thành bão, không biết có đúng không.
Rất nhanh, một cặp vợ chồng khoảng năm mươi tuổi bước vào với bước chân nặng nề, giọng người phụ nữ mang theo tiếng nức nở: "Không biết Diệu Vân tỉnh chưa, ông Tô hay là chúng ta không để nó đi dạy nữa, một đứa con gái thì khẩu phần ăn có bao nhiêu, tôi vẫn nuôi nổi."
Giọng người đàn ông khàn khàn: "Được, mai tôi sẽ tìm trưởng thôn nói chuyện."
Bác sĩ nói đây là bệnh về tim, suy nghĩ quá nhiều mới thành ra thế này.
Trong lòng bọn họ vô cùng hối hận, rõ ràng phát hiện con gái không ổn nhưng lại không để tâm, cứ nghĩ con gái nghĩ thông suốt là được, nào ngờ suýt nữa thì người đầu bạc tiễn người tóc xanh.
Có thể nói đứa nhỏ Diệu Vân này được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên cũng không quá.
Nguyên chủ từ đó bắt đầu rơi vào tình trạng suy sụo, cảm thấy mình có một thân tài nghệ nhưng không có đất dụng võ. Mỗi ngày đều u uất không vui, dường như đang chờ một cơ hội để bùng nổ cảm xúc.
Cho đến trước đó vài ngày, có một học sinh nghịch ngợm trong lớp ném giấy vụn làm mất trật tự lớp học, cô đã nhiều lần nhấn mạnh rằng kỷ luật không có hiệu lực, sau đó để học sinh ra ngoài cửa đứng phạt.
Học sinh không những không sợ, ngược lại còn la hét rằng nguyên chủ dạy học lộn xộn còn không bằng giáo viên trước, cứng đầu ngạnh cổ tỏ vẻ không phục.
Nguyên chủ tự cho mình là sinh viên đại học, bị học sinh nói như vậy thì tức giận vô cùng.
Sau đó trực tiếp không dạy nữa, vừa lau nước mắt vừa chạy về nhà, vừa tức giận học sinh ăn nói vô tội vạ, vừa muốn rời khỏi thôn.
Rốt cuộc thì đến bao giờ cô mới có thể rời khỏi nơi này?
Còn phải tiêu tốn thời gian ở nơi này bao lâu nữa? Tại sao cha nhất định phải sắp xếp công việc cho cô, không thể để cô đợi thêm vài tháng nữa sao?
Cô nào biết rằng cha Tô đã nhạy bén nhận ra tình hình hiện tại, kết hợp với bức thư mà người con trai thứ hai gửi về thì rõ ràng trường đại học sẽ không mở lại trong thời gian ngắn.
Nhưng nguyên chủ một lòng chỉ muốn học hành, căn bản không nghe lọt lời của đội trưởng Tô.
Nhưng hôm đó lại mưa to, cô ướt mưa về nhà rồi ngã bệnh, tà khí công tâm rồi mất.
Đột nhiên mấy bà tám chuyện đang buôn chuyện như bị dọa sợ: "Ôi trời, giờ này mới về, công điểm đã đủ chưa?", rồi chạy mất tăm.
Tô Diệu Vân thấy không còn tiếng động nữa, giơ tay ra ý bảo đừng đi, cô còn muốn hóng chuyện tiếp mà sao lại đi rồi, trước giờ vẫn nghe nói mấy bà cô nông thôn thường chém gió thành bão, không biết có đúng không.
Rất nhanh, một cặp vợ chồng khoảng năm mươi tuổi bước vào với bước chân nặng nề, giọng người phụ nữ mang theo tiếng nức nở: "Không biết Diệu Vân tỉnh chưa, ông Tô hay là chúng ta không để nó đi dạy nữa, một đứa con gái thì khẩu phần ăn có bao nhiêu, tôi vẫn nuôi nổi."
Giọng người đàn ông khàn khàn: "Được, mai tôi sẽ tìm trưởng thôn nói chuyện."
Bác sĩ nói đây là bệnh về tim, suy nghĩ quá nhiều mới thành ra thế này.
Trong lòng bọn họ vô cùng hối hận, rõ ràng phát hiện con gái không ổn nhưng lại không để tâm, cứ nghĩ con gái nghĩ thông suốt là được, nào ngờ suýt nữa thì người đầu bạc tiễn người tóc xanh.
Có thể nói đứa nhỏ Diệu Vân này được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên cũng không quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất