Thập Niên 70: Cuộc Sống Nuôi Heo Của Giáo Sư Nông Học
Chương 30:
"Tháng sau con đưa lương cho mẹ, mẹ giữ hộ con!"
Chung Thanh hối hận không thôi, những năm trước lo lắng con cái ở ngoài không được ăn no mặc ấm nên để con cái tự quản lý tiền lương. Nhưng lại khiến cô ấy hình thành tính cách phung phí.
Tô Việt Vân cười trừ xoa mũi giả vờ không nghe thấy.
Tô Diệu Vân vừa soạn giáo án vừa nhìn hai người nói cười. Lại nghĩ đến lời Tô Đồng nói với cô hôm nay, cô mở ngăn kéo lấy ra năm tờ đại đoàn kết đếm lại, hỏi: "Mẹ, trong nhà còn phiếu lương dư không?"
Vì cả nhà cùng ăn cơm nên phiếu lương đều nộp cho Chung Thanh.
Chung Thanh và Tô Việt Vân nghe vậy, động tác trên tay khựng lại: "Diệu Vân làm sao vậy?"
Tô Diệu Vân thở dài, kể chuyện của Trương Cúc: "Con chỉ nghĩ có thể giúp được gì thì giúp."
Chung Thanh không nói gì, quay người vào phòng ngủ lấy cho cô 20 cân phiếu lương, ngay cả Tô Việt Vân cũng đưa cho cô một tờ đại đoàn kết.
"Cảm ơn mẹ và chị hai."
Tô Việt Vân do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Diệu Vân, chúng ta có thể giúp thì giúp nhưng thời buổi này người khó khăn quá nhiều, con đừng gánh vác hết trên vai mình."
Tô Diệu Vân hiểu ý cô ấy, gật đầu, cô cũng hiểu rằng tiền lương của mình nuôi sống bản thân còn khó, nói gì đến những chuyện khác.
"Dạo này cha sao vậy? Tối nào cũng hút thuốc." Tô Diệu Vân nhìn qua cửa sổ thấy Tô Minh ngồi một mình trong sân, cảm thấy rất kỳ lạ.
Chung Thanh bất lực nói: "Mùa màng không tốt, mẹ và cha con nói với nhau rằng trồng trọt phụ thuộc vào trời, chúng ta cũng không có cách nào, cha con cứ tự trách mình."
Tô Việt Vân cau mày: "Con cũng nghe nói những làng khác cũng vậy, năm nay hạn hán, sâu bệnh lại nhiều."
"Đúng vậy nhưng năm nay chia lương thực có lẽ sẽ khó khăn."
Tô Diệu Vân lặng lẽ nghe họ nói chuyện, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì.
Vừa hay hôm sau nghỉ, Tô Diệu Vân sáng sớm đã cầm sáu tờ đại đoàn kết và phiếu lương đến nhà Trương Cúc, vừa vào cửa đã thấy cô bé đang cõng em gái giặt quần áo.
Còn Trương Cúc nhìn thấy Tô Diệu Vân thì ánh mắt đờ đẫn, lắp bắp gọi: "Cô Tô."
"Tiểu Cúc, nhà có khách sao?" Trương Vinh Bình trong nhà nghe thấy động tĩnh, chống gậy tập tễnh đi ra, nhìn thấy Tô Diệu Vân thì ngẩn người, nhất thời không biết người thân nào trong nhà mình lại xinh đẹp tuyệt trần như vậy.
Trương Cúc đỡ cha mình ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Cha, đây là cô giáo dạy toán của con."
Chung Thanh hối hận không thôi, những năm trước lo lắng con cái ở ngoài không được ăn no mặc ấm nên để con cái tự quản lý tiền lương. Nhưng lại khiến cô ấy hình thành tính cách phung phí.
Tô Việt Vân cười trừ xoa mũi giả vờ không nghe thấy.
Tô Diệu Vân vừa soạn giáo án vừa nhìn hai người nói cười. Lại nghĩ đến lời Tô Đồng nói với cô hôm nay, cô mở ngăn kéo lấy ra năm tờ đại đoàn kết đếm lại, hỏi: "Mẹ, trong nhà còn phiếu lương dư không?"
Vì cả nhà cùng ăn cơm nên phiếu lương đều nộp cho Chung Thanh.
Chung Thanh và Tô Việt Vân nghe vậy, động tác trên tay khựng lại: "Diệu Vân làm sao vậy?"
Tô Diệu Vân thở dài, kể chuyện của Trương Cúc: "Con chỉ nghĩ có thể giúp được gì thì giúp."
Chung Thanh không nói gì, quay người vào phòng ngủ lấy cho cô 20 cân phiếu lương, ngay cả Tô Việt Vân cũng đưa cho cô một tờ đại đoàn kết.
"Cảm ơn mẹ và chị hai."
Tô Việt Vân do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Diệu Vân, chúng ta có thể giúp thì giúp nhưng thời buổi này người khó khăn quá nhiều, con đừng gánh vác hết trên vai mình."
Tô Diệu Vân hiểu ý cô ấy, gật đầu, cô cũng hiểu rằng tiền lương của mình nuôi sống bản thân còn khó, nói gì đến những chuyện khác.
"Dạo này cha sao vậy? Tối nào cũng hút thuốc." Tô Diệu Vân nhìn qua cửa sổ thấy Tô Minh ngồi một mình trong sân, cảm thấy rất kỳ lạ.
Chung Thanh bất lực nói: "Mùa màng không tốt, mẹ và cha con nói với nhau rằng trồng trọt phụ thuộc vào trời, chúng ta cũng không có cách nào, cha con cứ tự trách mình."
Tô Việt Vân cau mày: "Con cũng nghe nói những làng khác cũng vậy, năm nay hạn hán, sâu bệnh lại nhiều."
"Đúng vậy nhưng năm nay chia lương thực có lẽ sẽ khó khăn."
Tô Diệu Vân lặng lẽ nghe họ nói chuyện, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì.
Vừa hay hôm sau nghỉ, Tô Diệu Vân sáng sớm đã cầm sáu tờ đại đoàn kết và phiếu lương đến nhà Trương Cúc, vừa vào cửa đã thấy cô bé đang cõng em gái giặt quần áo.
Còn Trương Cúc nhìn thấy Tô Diệu Vân thì ánh mắt đờ đẫn, lắp bắp gọi: "Cô Tô."
"Tiểu Cúc, nhà có khách sao?" Trương Vinh Bình trong nhà nghe thấy động tĩnh, chống gậy tập tễnh đi ra, nhìn thấy Tô Diệu Vân thì ngẩn người, nhất thời không biết người thân nào trong nhà mình lại xinh đẹp tuyệt trần như vậy.
Trương Cúc đỡ cha mình ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Cha, đây là cô giáo dạy toán của con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất