Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ

Chương 3: Bằng Không Kêu Thiết Chùy Đi? (1)

Trước Sau
Editor: Hye Jin

_____________

"Làm quan… à không, làm đội trưởng là vì nhân dân phục vụ, sợ phiền toái cái gì đâu cha."

Cố Bảo chính khí lẫm liệt: "Cha, tư tưởng giác ngộ của ngài cần phải đề cao hơn nha!"

Cố Thiết Trụ liếc mắt nhìn bánh bột bắp trong tay mình, lại nhìn lão tứ giả mù sa mưa, ông nhịn. Nếu mà trong tay là cục gạch, đảm bảo sớm đập qua rồi.

Khi Trương Thúy Phân nhìn thấy con trai mình tròng mắt xoay qua chuyển lại, liền biết tên nhóc này đang tính toán trong lòng: "Con có phải suy nghĩ chờ anh trai làm đội trưởng thì có thể an bài cho con công việc nhẹ nhàng hơn chút hay không?"

Người ta nói không ai hiểu con bằng mẹ, Cố Bảo nghe xong thì sặc canh đến ho khan không ngừng, bà biết là bà nói trúng rồi.

"Con mà láo liên là biết muốn bày trò rồi."

Trương Thúy Phân thấy cả nhà ăn cơm sắp xong rồi, đứng dậy thu chén: "Anh cả con nếu mà làm đội trưởng thì anh em con càng phải cố sức làm làm việc, miễn cho người ta nói nhàn thoại. Vợ chồng anh ba con ở trong thành thì thôi không tính, con mà dám làm biếng, đi ra ngoài đừng có nói là người Cố gia."

"Người ta kêu con út đến là bảo, con đến Cố gia con út là thảo (cỏ)."

Cố Bảo ăn canh, ăn nốt cái màn thầu cám mì, mắt trông mong mà nhìn anh cả: "Anh cả à, em hiện tại là cái cha không thương mẹ không yêu, chỉ còn ba anh trai thương em đúng không?"

Cố Kim giúp thu dọn bát đũa, cộc lốc cười cười: "Được a, chờ anh làm đội trưởng rồi, nhất định sẽ sắp xếp cho em công việc tốt nhất."



“… Anh cả!” Cố Bảo làm cái bộ mặt anh cả là tốt nhất, bộ dạng đó khiến Cố Thiết Trụ hừ một cái, không thèm nhìn.

“Gánh phân, hay là đào giếng đều khá tốt, A Bảo, em thích cái nào." Cố Kim vẫn là bộ mặt thành thật cười cười.

Hàn Liên Tâm nhìn thấy chú em lập tức thay đổi sắc mặt thành bộ dạng thâm cừu đại hận, bậc cười thành tiếng: "Anh cả nói đều là những công việc béo bở, gánh 400 phân heo đi 30km, ngoài có được 12 công điểm còn có tiền công, em thấy A Bảo nhà ta thích hợp."

Cố Bảo thấy chị dâu hai cũng trêu mình, ôm đầu trốn sang một bên: "Nếu ... Nếu cả nhà mà cứ như vậy thì tìm Nhị Lăng Tử cách vách làm em trai đi."

“Được a.” Cố Thiết Trụ ném cái cuốc cho con trai, cười lạnh: "Đừng tưởng đến nhà Nhị Lăng Tử mà không cần làm cái gì, nhanh đi, đi nhổ cỏ ruộng rau đi.”

Mỗi hộ gia đình ở sân trước hoặc sân sau đều được chia một phần đất riêng để trồng rau, bây giờ ngày mùa bận rộn, sức lực đều bỏ hết ngoài đồng, cỏ đã cao quá đầu người rồi.

Con dâu lớn của nhà họ Cố, Thời Như Sương, và con dâu hai, Hàn Liên Tâm, theo Trương Thúy Phân vào bếp để rửa chén, trong nhà dư lại mấy người đàn ông đến chỗ mảnh đất trồng rau của gia đình, giẫy cỏ, tưới nước.

Nói chung mấy công việc này không cần Cố Khanh Khanh đến làm. Cố gia không thiếu nhất là sức lao động, già trẻ lớn bé nam nhân tới 10 người, mượn lời bà nội nói: "Trong nhà nhiều đàn ông vậy, cả già cả trẻ, còn cần Khanh Khanh đứa cháu gái này bỏ sức ra sao?"

Cố Khanh Khanh nhìn lên mặt trăng, ước chừng đã hơn mười giờ, cô vơ lấy một bó củi khô ngoài nhà, vào bếp chuẩn bị đun nước để tắm.

Nhà người nhiều, nồi cũng nhiều, một cái bếp đặt tận 3 cái nồi sắt, trong nồi đã được Cố Hùng châm đầy nước.

Ngồi trên cái ghế nhỏ trước bếp, tiện tay lấy một bó lá tre khô vo thành quả bóng, dùng que diêm, quẹt quẹt hai lần, ngọn lửa cháy ngay lập tức.

Dùng kẹp gắp than kẹp bỏ vào bếp, Cố Khanh Khanh dùng củi nhỏ nhét thêm vào, như vậy mới dễ cháy.



Chờ ngọn lửa bùng lên, bỏ thêm vài cây củi lớn vào trong, đẩy sang hai cái bếp bên cạnh. Cô vỗ tro trên tay, nhớ tới lời thím Triệu nói, lơ đễnh hỏi: "Mẹ ơi, mẹ nói cha có hy vọng làm đội trưởng hay không?"

Thời Như Sương đang rửa bát, nghe con gái nói thì bậc cười: "Ai biết được, thím Triệu cũng không biết từ chỗ nào thám thính được tin tức, bất quá đội trưởng hiện tại xác thật tuổi đã lớn, cũng nên lui."

Cố Kim, từ khi cô gả cho anh ấy đã biết, chồng cô là người thành thật, tính tình thành thật ổn trọng, cô cảm thấy chồng mình làm đại đội trưởng cũng chưa chắc không thể đảm đương nổi.

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Con thấy cha, hình như không có cái tâm tư này a ..."

Hai mẹ con trò chuyện trong bếp, Trương Thúy Phân và cô con dâu hai thắp đèn dầu trong phòng ngồi may vá, làm giày vải đế ngàn lớp cho đàn ông trong nhà, chờ ngày mùa xong rồi, lao động chính trong nhà còn phải đi đào kênh, tu sửa đê đập, mỗi tháng giày đạp hư ít nhất hai đôi.

Ban đêm ở thôn Đại Truân Tử im ắng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng ve kêu, nam nhân Cố gia làm việc ở mảnh đất trồng rau ở sân sau, nữ nhân lôi kéo nhau làm việc nhà, tâm sự.

“Gâu gâu ——”

Nghe thấy tiếng chó sủa, Trương Thúy Phân xoa cây kim trên tóc vài cái, tiếp tục làm đế giày: "Kiến Sơn đi tuần tra, dáng vẻ đến 11 giờ rưỡi rồi, làm xong cái đế giày này các con nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải xuất công sớm, buổi tối đừng có trộm đốt đèn may vá, hỏng mất đôi mắt."

Bà quay sang dặn dò con dâu hai: “Nghe lời mẹ, không cần thiết vội vàng chút thời gian này."

"Haizzz!” Hàn Liên Tâm nhe hàm răng trắng cười: “Con nghe mẹ."

Cô gả đến Cố gia cũng hai mươi mấy năm rồi, ở với cha mẹ chồng chưa từng chịu ủy khuất một ngày nào, chồng cô Cố Ngân anh ấy chất phác chút, kỳ thật là người tinh tế."

Lúc trước thường xuyên nghe người ta nói người Cố gia đều là người tốt, hiện tại càng thêm hiểu sâu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau