Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ

Chương 34: Trở Về Là Đi Binh Đoàn Xây Dựng (1)

Trước Sau
Editor: Hye Jin

_____________

Cố Khanh Khanh đi trên con đường ngoằn ngoèo mang theo cái giỏ tre, bé Gạo vẫy đuôi tung tăng, dưới ánh trăng hai người đi trên con đường trải sỏi ánh lên ánh bạc.

Không cần đèn dầu cũng có thể nhìn thấy rõ con đường phía trước.

“Khanh Khanh.”

Lúc 7 giờ 30 phút, Tiết Kiến Sơn dẫn Đại Hoàng bắt đầu đi tuần tra trong thôn, cách 20-30 mét đã nghênh diện được một thân ảnh vui vẻ nhảy nhót."

“Chú Kiến Sơn!” Cố Khanh Khanh thấy rõ người đến nhanh chóng nện bước tới, từ cái giỏ trẻ lấy ra một cái bánh trung thu da tuyết: "Là chú ba cháu làm, chú nếm thử nha!"

Tiết Kiến Sơn không dong dài, cắn một miếng, bỏ đi phần dư giòn tan, nhanh chóng đưa tay hứng: "Ăn ngon quá, đây là đi đâu đây? Đưa bánh trung thu cho ông nội sao?"

"Không có a, cháu đi đến chỗ thanh niên trí thức, có người khí hậu không quen, hôm nay nhà cháu làm đậu hũ nên đưa sang hai miếng."

“Được, vậy nhanh lên đi.” Tiết Kiến Sơn cắn bánh vẫy tay: “Trở về sớm một chút."

"Dạ biết rồi chú Kiến Sơn."

Khi Cố Khanh Khanh đi đến cuối thôn, Diệp tử cùng mọi người đang chuẩn bị nấu ăn, Tôn Viên Viên thấy cô thật sự mang theo đồ đến, ngoài cảm động còn buồn cười.

"Khanh Khanh, miệng em dính cái gì đó a? Mau lau lau."

Cố Khanh Khanh đưa tay quệt lau đi vết bánh trên miệng, cười hi hi nhét cái giỏ vào tay Tôn Viên Viên: "Cho mọi người mấy cái bánh trung thu, trên đường nhàm chán ăn mất một cái, chị Viên Viên không trách em chứ?"

“Xem em nói này." Tôn Viên Viên đưa đậu hũ cho Diệp Tử, vừa lúc buổi tối nấu cơm: "Đồ vật của nhà em em ăn thì có làm sao?"

"Ngồi xuống một lát đi chị rót cho em chén nước thấm cổ họng."



“À vâng!" Cố Khanh Khanh thực sự cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

Tôn Viên Viên và Diệp Tử đi vào phòng bếp, Cố Khanh Khanh ngồi ở trong sân nhìn nhà kho đã sửa sang lại, lại thấy một khung tre dựng lên, ánh mắt có chút tò mò.

“Đến, uống nước.” Tôn Viên Viên bưng ly nước ra, theo ánh mắt Cố Khanh Khanh nhìn sang, giải thích: "Đây là Mạnh Nam làm cái giá, nói muốn trồng quả nho, sang năm là có thể ăn."

“Anh Mạnh Nam còn biết trồng cây ăn quả sao ạ?" Có điều gì đó lóe lên trong đầu Cố Khanh Khanh, nhanh quá cô bắt không kịp.

“Biết nha, cậu ấy học đại học nông nghiệp, chúng ta lần đầu về nông thôn cũng không quen.” Nói đến đây, Tôn Viên Viên vẻ mặt ngượng ngùng: “Cậu ấy ngược lại khá vui vẻ, nói nông thôn so với trong thành tốt hơn nhiều, phù hợp với nghề nghiệp học ở trường của cậu ấy."

“Tớ vốn không nói như vậy." Mạnh Nam vừa từ sân sau đi tới, đặt cái cuốc xuống, tự mình rót một chén nước, ngẩng đầu thở dài: “Giữa lý tưởng và hiện thực luôn có một khoảng cách quá lớn.”

Cố Khanh Khanh không hiểu lời này có ý gì, ôm cái ly nước uống nước, nửa ly xuống bụng, không mấy xác định: "Trong nước thả thêm bạc hà sao?"

"Đúng vậy, bên bờ sông cả một mảnh bạc hà già. Mạnh Nam nói mùa hè uống nhiều bạc hà thanh nhiệt giải độc.”

Ngay khi Tôn Viên Viên vừa nói xong, cô đã nghe thấy tiếng kêu của Diệp Tử trong bếp ——

"Viên Viên tới giúp tớ đánh nước rửa đồ ăn nấu cơm!"

“Ơi, tới tới nha." Tôn Viên Viên ngượng ngùng nói: “Khanh Khanh, em nói chuyện với Mạnh Nam một chút nha, chị đi giúp nấu cơm, ở đây còn chưa ăn cơm, Vu Chính Phong và Trương Thanh vẫn đang trồng rau ở sân sau, chắc là đói lắm rồi.”

Dạo này bọn họ không được nhàn rỗi, sau khi làm việc trong đội sản xuất xong về nhà còn phải sửa sang ruộng đất riêng, chờ khi mà trồng rau xong thì đem bùn lên mái nhà sửa sang một chút, thật lâu không ở nửa đêm gió luồn lạnh căm căm.

“Vâng, mọi người vội đi." Cố Khanh Khanh vốn định rời đi, nhưng nghĩ đến Tôn Viên Viên vừa nói, cô liền lùi lại.

“Anh Mạnh Nam, mọi người tại sao lại nghĩ đến việc ngâm bạc hà trong nước để uống vậy?” Cố Khanh Khanh tìm kiếm chủ đề: “Bờ sông vừa đến mùa hè bạc hà trồng nhiều lắm, nhưng là ít có người hái về ngâm nước uống."

Mạnh Nam đứng bên giếng nước, rửa sạch đất trên chân: "Ở thành phố mẹ anh thường đến hiệu thuốc mua bạc hà về, đồng chí Cố Khanh Khanh..."



Kêu một tiếng thấy dài và khó gọi quá, cười cười: "Khanh Khanh, anh có thể gọi em như vậy không?"

“Tất nhiên là được rồi nha, anh Mạnh Nam.” Đôi mắt của Cố Khanh Khanh sáng rực dưới ánh trăng.

"Vậy được."

Mạnh Nam kéo cái khăn tay treo trên giá, lau mặt: "Anh đại khái biết em muốn hỏi cái gì, tâm tư của đội trưởng Cố bọn anh có thể đoán được một chút."

Đội ngũ sản xuất gần đây thay đổi rất nhiều, trước đây dù có cấy bao nhiêu mạ nhiều nhất cũng chỉ tính 10 công điểm, hôm qua hắn cấy mạ 6 mẫu được 20 công điểm, Trương Thanh cấy mạ 3 mẫu được 10 công điểm còn Chính Phong tay chân mau lẹ được tận 25 công điểm.

Hai cô gái Diệp Tử và Tôn Viên Viên cùng nhau làm việc mỗi ngày được tính mười công điểm.

Từ 10 công điểm tối đã mỗi ngày sang tính công điểm cho khối lượng công việc, Mạnh Nam có thể thấy quyết tâm của các cán bộ đại đội để phát triển đội sản xuất.

Hơn nữa, đội trưởng Cố cùng bí thư chi bộ Tần đo đất bằng thước vải khắp nơi, nhìn vị trí gần nơi có nước, đại khái là muốn đào hồ nước nuôi cá. Ở sau thôn Đại Câu Tử cùng Đại Truân Tử phân nửa là muốn trồng dược liệu.

“Chính là như vậy.” Nghĩ đến sự lương thiện của nhà họ Cố, cùng Cố Khanh Khanh thân thiết với bọn họ, Mạnh Nam không hề do dự: "Anh nhìn đất đai trong thôn thích hợp gieo trồng bạc hà cùng dược liệu, bạc hà ngoài phơi khô bán cho hiệu thuốc còn có thể làm thành tinh dầu bạc hà."

"Về phần nuôi cá, nói chung là phải xây hai đến ba cái hồ ..." Mạnh Nam ngữ khí chậm rãi, người nghe như đang tắm mình trong gió xuân.

Cố Khanh Khanh vô tâm thưởng thức trí thức của anh ấy, ngượng ngùng xoa tay: "Anh Mạnh Nam có thể cho em mượn giấy bút không?"

Mạnh Nam hơi nhướng mày, Cố Khanh Khanh thè lưỡi, cười hì hì, đáng thương nói: "Quá nhiều, em không nhớ được hết nha."

Mạnh Nam chết lặng không nhịn được bật cười.

Không biết lúc nào trở về, Vu Chính Phong lấy trong phòng ra một cuốn sổ và một cây bút, đưa cho cô, ngồi xuống bên cạnh hai người: "Nuôi cá có thể tăng thêm thức ăn cho xã viên, nhưng giai đoạn đầu phải tiêu hao nhân lực rất lớn, anh nghe chỉ đạo viên nói quá một hai tháng nữa phải đi tu đê, chỉ sợ không có thời gian làm cái này."

“Việc này không vội.” Cố Khanh Khanh lấy giấy bút cảm ơn và viết lại tất cả những gì Mạnh Nam nói: “Anh Mạnh Nam, anh Chính Phong, hai anh đều là học đại học nông nghiệp, đối với gieo trồng dược liệu có hiểu biết không?"

Cái này, Vu Chính Phong lấy ra bánh trung thu trong giỏ tre trên bàn cười nói: "Phải hỏi Trương Thanh, tuy rằng cậu ấy không học nông nghiệp, nhưng tổ tiên của cậu ấy là làm thầy lang."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau