Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ

Chương 38: Leo Cây Hái Thanh Mai … (1)

Trước Sau
Editor: Hye Jin

_____________

Thời Như Sương từ gương mặt của Trương Đại Hồng hiểu ra được ý tứ trong đó, dùng tay chọc nhẹ vào cánh tay Trương Vũ Tình cười cười nói: "Nhàem còn có vài cậu con trai còn chưa có đối tượng đâu, chị Đại Hồng quen biết người nhiều, nếu là có thích hợp thì nghĩ đến cháu trai ha."

“Đương nhiên, đương nhiên." Trương Đại Hồng được hống đến mặt mày hớn hở.

Nhà mẹ đẻ của Thời Như Sương gần đây, cô cùng Trương Vũ Tình tạm biệt rồi bước xuống xe. Cố Vệ Quốc giúp anh trai nhà mình đem lương thực vác lên vai mới lần nữa lên xe: "Bác cả, giúp cháu hỏi thăm sức khỏe bà ngoại còn có các cậu, ngày mai nhà cháu về, ngày mai gặp lại ạ."

“Được.” Thời Như Sương xua tay: “Ngày mai gặp lại, Vệ Quốc.”

“Mai gặp nha anh trai.” Cố Khanh Khanh thò vào cửa sổ xe vẫy vẫy tay.

“Đi thôi.” Thời Như Sương nắm tay con gái, đi bên cạnh Cố Viện Triều, ngẩng đầu nhìn mặt trời gay gắt trên bầu trời: “Buổi trưa rồi, chúng ta đi nhanh chút cho kịp giờ ăn cơm.”

Thời gia ở nơi đội sản xuất mà ba mặt là núi vây quanh, đất đai hoang vu cằn cỗi, trừ trên núi có quả dại cơ hồ không có loại gì sống dai được.

Dọc đường đi, họ thấy những đống rơm rạ rải rác trên ruộng bậc thang, trời nắng tốt, có thể phơi rơm cho trâu bò ăn, hoặc vứt vào trại nuôi heo lót ổ cho heo vào mùa đông.

Nhìn đống cỏ khô thưa thớt, Thời Như Sương túm lấy tay con gái, siết chặt rồi lại nới lỏng, thở dài: "Nhà chúng ta tuy không quá giàu nhưng bên đó còn có thể ăn no mặc ấm, bên ông ngoại con bên này sản lượng lương quá thấp, quanh năm suốt tháng ăn nhiều nhất là khoai lang đỏ, khoai tây."



Nói đến đây, Thời Như Sương trong lòng nghẹn lại không nói được nữa.

Cố Khanh Khanh ôm lấy cánh tay của mẹ mềm giọng hỏi: “Mẹ khi còn nhỏ mỗi ngày cũng là ăn khoai lang khoai tây sao?”

“Khi mẹ còn nhỏ ăn khoai tây khoai lang, cách bữa cũng có cơm, làm sao ăn mỗi ngày được." Thời Như Sương xoa đầu con gái nhỏ nhìn cháu trai vác hạt kê, mỗi bước đi mỗi lún: "Viện Triều cháu còn khiêng nổi không?"

Cố Viện Triều dùng tay phải nắm lấy dây bao bố màu xám trên vai, sốc một cái, đưa tay trái lên lau mồ hôi trên mặt, cười lộ ra một chiếc răng trắng nhỏ: "Chút chuyện nhỏ, nhẹ, bác cả đừng lo lắng!"

Thời Như Sương ừ ừ.

Họ đến đúng lúc, vừa kịp ăn cơm, bà ngoại của Cố Khanh Khanh nghe thấy tiếng kéo cổng "kẽo kẹt", nói chuyện với con dâu cả bên cạnh: "Có phải Như Sương về rồi không? Con đi xem xem."

“Vâng, được mẹ nhìn cao lương trong nồi, đừng làm cháy." Hà Thu Thủy lau tay trên quần áo, đi ra cổng sân.

“Chị dâu.” Thời Như Sương cười cười: "Này, đã nửa năm không gặp."

“Đúng nha, em nói em mỗi lần trở về mang theo nhiều đồ như vậy.” Hà Thu Thủy đỡ lấy túi vải, đưa vào bên trong: "Khinh Chu mau ra đây giúp Viện Triều mang đồ vào trong, đứa nhỏ này khiêng một cái túi lớn như vậy, đi đường xa, vất vả!"

“Tới đây.” Thời Khinh Chu là cháu trai cả của Thời gia, là con trai cậu cả của Cố Khanh Khanh cùng Hà Thu Thúy, dáng người cao gầy mảnh khảnh, Cố Khanh Khanh mỗi lần nhìn đều không nhịn được mà so sánh với anh họ Cố Hùng.

Tất nhiên, anh Khinh Chu toàn bại.



Thời Khinh Chu giúp Cố Viện Triều khiêng hạt kê đến kho lúa: "Anh đếm một, hai, ba, chúng ta cùng nhau ném xuống."

“Được rồi.” Cố Viện Triều buông tay, túi vải đựng hạt kê rơi xuống đất, bụi bay tung tóe.

Thời Khinh Chu khoác vai Cố Viện Triều bước tới vào trong, hai người đã quen thuộc không thấy ngại: "Đi, chúng ta vào trong ăn cơm."

“Được rồi.”

“Khanh Khanh, ăn nhiều một chút, xem cái khuôn mặt nhỏ xíu không có chút thịt nào." Chu Mạn đưa cho cháu gái một cái bánh bột ngô, trong chén của chính mình chỉ có mấy miếng khoai lang đỏ, khoai tây.

“Ừ, Khanh Khanh của chúng ta hình như gầy hơn đợt tết, còn đen nữa." Thời Quý phụ họa bà vợ, đưa bánh bột ngô đưa đến chén của Cố Viện Triều: “Đợt này trồng vội gặt vội đúng không, bên đội sản xuất con ruộng nhiều, khẳng định phải làm liên tục."

“Ông ngoại, vụ thu đã làm gần xong rồi.” Cố Viện Triều ăn ngon miệng vô cùng, khiêng một đường hạt kê cũng mệt mỏi, vô tư ăn uống.

Thời Như Sương cười cười trộn cho đứa nhỏ một chén cao lương trộn với đậu đỏ, thêm một ít bắp cải: "Ăn từ từ, đừng nghẹn."

“Như Sương, hôm nay ở nhà một đêm rồi ngày mai hẵn về, Khanh Khanh đã lâu rồi không về, để chị dâu trải chăn bông cho con, hai mẹ con con ngủ phòng trước kia của con, Viện Triều cùng Khinh Chu chật chội một chút." Chu Mạn nói với này với con gái, ánh mắt hiền từ nhìn cháu ngoại.

Cố gia bộ dạng đẹp, cháu trai Xán Dương kết hợp hết ưu điểm của con rể cùng con gái, lớn lên thật tuấn tú, cháu gái cùng Thanh Liệt thì kém hơn anh cả một chút, nhưng không kém cạnh ai.

Cố Khanh Khanh sinh ra đã sở hữu đôi lông mày lá liễu, đôi mắt to tròn hạnh nhân, khuôn mặt trái xoan tròn trịa, bởi vì ngày mùa nên gầy chút, song đường nét gương mặt rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau