Chương 48: Xuất Phát Đi Binh Đoàn Xây Dựng (2)
Editor: Hye Jin
_____________
Hôm nay trên xe không có nhiều người, không có mùi lạ, Trương Đại Hồng ngồi xuống trước mặt Thời Như Sương, dựa vào phía sau nói chuyện phiếm: "Chồng em không phải đang làm đội trưởng đội sản xuất sao, không bảo hắn an bài cho em việc nhẹ nhàng một chút."
Thời Như Sương thở dài: "Chị Đại Hồng, chị đừng nói vậy, mọi người nghe thấy không tốt đâu. Đội trưởng là vì xã viên phục vụ, sao có thể dùng quyền mưu tư đâu, em không thể kéo chân sau anh ấy được, công việc nào cũng như nhau."
“Trách chị, trách chị.” Trương Đại Hồng phản ứng lại thấy lời mình nói không thích hợp, vỗ vỗ miệng mình: “Em gái em đừng cho là thật a, chị đây là há mồm quen không, không nghĩ kỹ đã nói ra rồi."
“Không có việc gì đâu chị.”
Tớ thị trấn là 5h, vừa lúc xe bò đưa lương của đội sản xuất Vô Địch trở về, đưa ba người về một chuyến.
Về đến nhà đã là hơn sáu giờ, đứng ở cổng sân, Cố Khanh Khanh nhìn thấy khói từ mái bếp, hít hít cái mũi.
Ai nha, thật là no rồi không nổi được nữa.
Từ trưa ăn đến giờ còn chưa có tiêu thực đâu a!
“Khanh Khanh bảo bối đã trở lại rồi à.” Cố Bảo vừa tan làm, liền khoác vai cháu gái từ phía sau, hai chú cháu đi vào trong sân: "Cứ đứng đực ra ở cửa làm gì, đi ra ngoài một chuyến không nhận ra nhà nữa sao? Bé Gạo nhớ cháu lắm đấy."
Vừa dứt lời, con chó nhỏ màu vàng đã vẫy đuôi chạy tới cọ vào chân cô, Cố Khanh Khanh cúi xuống ôm nó vào lòng, xoa xoa cái đầu lông xù xù.
Những ngón tay mảnh mai vuốt ve trên đầu bé Gạo, chú chó nhỏ lông vàng thoải mái rầm rì.
“Khanh Khanh đã về?” Trương Thúy Phân từ phòng bếp đi ra: “Bà nội nhìn xem hái nhiều ít thanh mai nào?"
Cố Viện Triều đặt giỏ tre xuống, Trương Thúy Phân đi qua nhìn nhìn: "Hả, nhiều vậy nha!"
“Bà nội, mẹ cháu và Vệ Quốc vẫn chưa về sao ạ?” Cố Viện Triều rót một ly nước lên uống ừng ực.
"Chưa về, ước chừng là ngày mai. Mẹ cháu khó về nhà mẹ đẻ một chuyến, ở thêm hai ngày cũng hẳn là.”
"Liên Tâm chưa về hả mẹ?" Thời Như Sương bưng một cái chậu chuẩn bị lấy nước rửa mận xanh, trễ chút có gió, treo ở tường phơi một lúc là xếp vào bình được rồi."
“Không đâu, nhà Liên Tâm ở xa." Trương Thúy Phân xoa đầu cháu gái vài lần, vui vẻ đi giúp rửa thanh mai: "Mẹ hôm nay đi Cung tiêu xã mua 2 cân đường trắng, công thêm trước đó còn chắc là đủ dùng rồi."
“Đủ rồi, đủ rồi.” Thời Như Sương trêu cậu con trai út ở bộ đội: "Hắn mấy bình ô mai thanh mai này đem đường trắng một năm nhà chúng ta dùng hết rồi."
Cố Thiết Trụ và các con trai lần lượt lục đục từ đất trở về, còn mấy cháu trai lên núi đốn củi, Cố Hùng không ở nhà nên hoàn công xong còn phải làm nhiều việc lắm.
“Khanh Khanh về rồi sao?” Cố Kim thấy con gái dọn ghế ra nằm lười hóng mát trong sân, cười hỏi: “Đi nhà ông bà ngoại chơi vui không con gái?"
“Vui vẻ lắm cha!" Cố Khanh Khanh nhớ tới món bò sốt tương hồi trưa, chưa đã thèm liếm liếm miệng: "Hôm nay mẹ mang bọn con đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm nữa đó."
Cố Kim lấy khăn tay sang giếng đánh nước rửa mặt: "Có ngon hơn chú ba nấu cơm không?"
"Ngang ngửa nhau đi, chú ba thường không nấu nhiều thịt như vậy a".
Cố Tài bưng đồ ăn ra vừa lúc nghe thấy, bĩu môi: "Con bé không lương tâm kia, cái này không phải bà nội cháu keo sao? Gà vịt đều dành đẻ trứng, chú ba cũng muốn nấu thịt chứ, mà chú ba không có cách nha!"
Trương Thúy Phân lạnh lùng chụp vào lưng con trai một cái: "Vừa về đã ập tai họa lên mấy con gà vịt của mẹ, tránh ra cản đường!"
Cố Tài tránh sang một bên: "Con cũng ăn nhiều đâu mẹ, đều là làm cho cháu trai cháu gái mẹ ăn, còn có A Bảo."
Cố Bảo vẻ mặt vô tội: "Anh ba, khi nào thì anh về thành phố thế?"
Cố Thiết Trụ đang ngồi trước bàn đá gõ điếu thuốc, nghe con trai nói chuyện vui vẻ.
Nửa đêm, Trương Thúy Phân và con dâu lớn suốt đêm làm 5 bình ô mai thanh mai, rồi lại nhào bột hấp bánh màn thầu, bánh bột ngô, chuẩn bị ngày mai cháu gái ngồi xe lửa có thể mang theo.
Ngọn đèn dầu trong bếp không ngừng nhấp nháy, Cố Khanh Khanh có thể nhìn thấy bóng dáng người loay hoay trong bếp qua lớp cửa sổ giấy.
Nghĩ đến ngày mai sẽ đến Binh đoàn, cô không ngủ được.
Đưa tay ra sau đầu, cô xoay người nhìn mặt trăng tròn bên ngoài cửa sổ.
Có ông, bà, cha mẹ, chú thím, mấy anh ở, thật là siêu siêu siêu cấp tốt luôn.
Ngày hôm sau, cô hiếm khi dậy sớm, mặt trời vừa ló dạng là đã dậy.
"Khanh Khanh à!" Trương Thúy Phân thu dọn hành lý, gói bỏ lên bàn: "Nhanh đi rửa mặt ăn cơm, chờ lát nữa cha con trở về."
“Cha đi ra ngoài ạ?” Cô nói xong mới có phản ứng.
Hôm qua cô ngủ quá muộn, đến cha thổi còi mà cũng không nghe thấy, bình thường 7, 8 giờ mới dậy, hôm nay 6h đã cảm thấy mình dậy rất sớm.
“Nói là tìm chú Tần chút chuyện, chờ lát nữa đạp xe đưa con đi nhà ga." Thời Như Sương đang đếm phiếu gạo cùng tiền, bỏ vào trong túi vải nhỏ cho con gái.
“À, vậy con đi ăn cơm trước đây." Cố Khanh Khanh tắm rửa xong, đi vào bếp, mở nắp nồi khoai lang đỏ, bánh bột ngô cùng màn thầu nóng hôi hổi, chú cùng anh trai đều đã ăn xong bắt đầu làm việc, trong nhà chỉ có phụ nữ.
_____________
Hôm nay trên xe không có nhiều người, không có mùi lạ, Trương Đại Hồng ngồi xuống trước mặt Thời Như Sương, dựa vào phía sau nói chuyện phiếm: "Chồng em không phải đang làm đội trưởng đội sản xuất sao, không bảo hắn an bài cho em việc nhẹ nhàng một chút."
Thời Như Sương thở dài: "Chị Đại Hồng, chị đừng nói vậy, mọi người nghe thấy không tốt đâu. Đội trưởng là vì xã viên phục vụ, sao có thể dùng quyền mưu tư đâu, em không thể kéo chân sau anh ấy được, công việc nào cũng như nhau."
“Trách chị, trách chị.” Trương Đại Hồng phản ứng lại thấy lời mình nói không thích hợp, vỗ vỗ miệng mình: “Em gái em đừng cho là thật a, chị đây là há mồm quen không, không nghĩ kỹ đã nói ra rồi."
“Không có việc gì đâu chị.”
Tớ thị trấn là 5h, vừa lúc xe bò đưa lương của đội sản xuất Vô Địch trở về, đưa ba người về một chuyến.
Về đến nhà đã là hơn sáu giờ, đứng ở cổng sân, Cố Khanh Khanh nhìn thấy khói từ mái bếp, hít hít cái mũi.
Ai nha, thật là no rồi không nổi được nữa.
Từ trưa ăn đến giờ còn chưa có tiêu thực đâu a!
“Khanh Khanh bảo bối đã trở lại rồi à.” Cố Bảo vừa tan làm, liền khoác vai cháu gái từ phía sau, hai chú cháu đi vào trong sân: "Cứ đứng đực ra ở cửa làm gì, đi ra ngoài một chuyến không nhận ra nhà nữa sao? Bé Gạo nhớ cháu lắm đấy."
Vừa dứt lời, con chó nhỏ màu vàng đã vẫy đuôi chạy tới cọ vào chân cô, Cố Khanh Khanh cúi xuống ôm nó vào lòng, xoa xoa cái đầu lông xù xù.
Những ngón tay mảnh mai vuốt ve trên đầu bé Gạo, chú chó nhỏ lông vàng thoải mái rầm rì.
“Khanh Khanh đã về?” Trương Thúy Phân từ phòng bếp đi ra: “Bà nội nhìn xem hái nhiều ít thanh mai nào?"
Cố Viện Triều đặt giỏ tre xuống, Trương Thúy Phân đi qua nhìn nhìn: "Hả, nhiều vậy nha!"
“Bà nội, mẹ cháu và Vệ Quốc vẫn chưa về sao ạ?” Cố Viện Triều rót một ly nước lên uống ừng ực.
"Chưa về, ước chừng là ngày mai. Mẹ cháu khó về nhà mẹ đẻ một chuyến, ở thêm hai ngày cũng hẳn là.”
"Liên Tâm chưa về hả mẹ?" Thời Như Sương bưng một cái chậu chuẩn bị lấy nước rửa mận xanh, trễ chút có gió, treo ở tường phơi một lúc là xếp vào bình được rồi."
“Không đâu, nhà Liên Tâm ở xa." Trương Thúy Phân xoa đầu cháu gái vài lần, vui vẻ đi giúp rửa thanh mai: "Mẹ hôm nay đi Cung tiêu xã mua 2 cân đường trắng, công thêm trước đó còn chắc là đủ dùng rồi."
“Đủ rồi, đủ rồi.” Thời Như Sương trêu cậu con trai út ở bộ đội: "Hắn mấy bình ô mai thanh mai này đem đường trắng một năm nhà chúng ta dùng hết rồi."
Cố Thiết Trụ và các con trai lần lượt lục đục từ đất trở về, còn mấy cháu trai lên núi đốn củi, Cố Hùng không ở nhà nên hoàn công xong còn phải làm nhiều việc lắm.
“Khanh Khanh về rồi sao?” Cố Kim thấy con gái dọn ghế ra nằm lười hóng mát trong sân, cười hỏi: “Đi nhà ông bà ngoại chơi vui không con gái?"
“Vui vẻ lắm cha!" Cố Khanh Khanh nhớ tới món bò sốt tương hồi trưa, chưa đã thèm liếm liếm miệng: "Hôm nay mẹ mang bọn con đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm nữa đó."
Cố Kim lấy khăn tay sang giếng đánh nước rửa mặt: "Có ngon hơn chú ba nấu cơm không?"
"Ngang ngửa nhau đi, chú ba thường không nấu nhiều thịt như vậy a".
Cố Tài bưng đồ ăn ra vừa lúc nghe thấy, bĩu môi: "Con bé không lương tâm kia, cái này không phải bà nội cháu keo sao? Gà vịt đều dành đẻ trứng, chú ba cũng muốn nấu thịt chứ, mà chú ba không có cách nha!"
Trương Thúy Phân lạnh lùng chụp vào lưng con trai một cái: "Vừa về đã ập tai họa lên mấy con gà vịt của mẹ, tránh ra cản đường!"
Cố Tài tránh sang một bên: "Con cũng ăn nhiều đâu mẹ, đều là làm cho cháu trai cháu gái mẹ ăn, còn có A Bảo."
Cố Bảo vẻ mặt vô tội: "Anh ba, khi nào thì anh về thành phố thế?"
Cố Thiết Trụ đang ngồi trước bàn đá gõ điếu thuốc, nghe con trai nói chuyện vui vẻ.
Nửa đêm, Trương Thúy Phân và con dâu lớn suốt đêm làm 5 bình ô mai thanh mai, rồi lại nhào bột hấp bánh màn thầu, bánh bột ngô, chuẩn bị ngày mai cháu gái ngồi xe lửa có thể mang theo.
Ngọn đèn dầu trong bếp không ngừng nhấp nháy, Cố Khanh Khanh có thể nhìn thấy bóng dáng người loay hoay trong bếp qua lớp cửa sổ giấy.
Nghĩ đến ngày mai sẽ đến Binh đoàn, cô không ngủ được.
Đưa tay ra sau đầu, cô xoay người nhìn mặt trăng tròn bên ngoài cửa sổ.
Có ông, bà, cha mẹ, chú thím, mấy anh ở, thật là siêu siêu siêu cấp tốt luôn.
Ngày hôm sau, cô hiếm khi dậy sớm, mặt trời vừa ló dạng là đã dậy.
"Khanh Khanh à!" Trương Thúy Phân thu dọn hành lý, gói bỏ lên bàn: "Nhanh đi rửa mặt ăn cơm, chờ lát nữa cha con trở về."
“Cha đi ra ngoài ạ?” Cô nói xong mới có phản ứng.
Hôm qua cô ngủ quá muộn, đến cha thổi còi mà cũng không nghe thấy, bình thường 7, 8 giờ mới dậy, hôm nay 6h đã cảm thấy mình dậy rất sớm.
“Nói là tìm chú Tần chút chuyện, chờ lát nữa đạp xe đưa con đi nhà ga." Thời Như Sương đang đếm phiếu gạo cùng tiền, bỏ vào trong túi vải nhỏ cho con gái.
“À, vậy con đi ăn cơm trước đây." Cố Khanh Khanh tắm rửa xong, đi vào bếp, mở nắp nồi khoai lang đỏ, bánh bột ngô cùng màn thầu nóng hôi hổi, chú cùng anh trai đều đã ăn xong bắt đầu làm việc, trong nhà chỉ có phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất