Chương 6: Tại Sao Ông Từ Không Thổi Còi? (2)
Editor: Hye Jin
_____________
Thời Như Sương nhìn thấy con gái trong nháy mắt đã không còn thân ảnh, buồn cười mà lắc đầu: "Tính tình hấp tấp, cũng không biết giống ai, hai anh trai cũng không có như vậy."
Trương Thúy Phân bên cạnh cười: "Con gái phải có tinh thần như vậy. Khanh Khanh từ nhỏ ở nhà chúng ta, được mấy chục người, già trẻ che chở yêu thương mà lớn lên, ba đời Cố gia mới có được một bảo bối cục cưng, nên vui mừng."
Đừng nói đến Cố gia bên này, con trai của anh trai Cố Thiết Trụ rồi mấy anh họ đều yêu thương cái bảo bối này đâu.
Hàn Liên Tâm nghe mẹ chồng nói về cháu gái, cô không đùa Cố Bảo nữa, thò qua hỏi: "Chị dâu, Khanh Khanh chúng ta sang năm đã tròn 18 tuổi rồi, lúc em bằng con bé Tiểu Hùng đã 2 tuổi rồi, có phải nên làm mai cho con bé rồi không?"
Không đợi Thời Như Sương trả lời, Trương Thúy Phân đã liếc nhìn con dâu hai: "Có người hỏi con về Khanh Khanh, đừng có đáp ứng cái gì. Hôn nhân của con bé có anh trai lo, con lo cho Tiểu Hùng là được rồi, đừng quản chuyện của Khanh Khanh."
Hàn Liên Tâm ngượng ngùng gật đầu: "Là bà mối ở thôn bên cạnh, bà Vương, nói với con không biết bao nhiêu người hỏi thăm Khanh Khanh đâu, mẹ yên tâm, lần sau con sẽ nói rõ ràng."
Trương Thúy Phân gật đầu: "Cứ làm vậy đi."
Thời Như Sương sợ Hàn Liên Tâm suy nghĩ nhiều nên nhẹ nhàng lên tiếng: "Em gái, em đừng có nghĩ nhiều, Xán Dương cùng Thanh Liệt đi bộ đội có nói, hôn sự của Khanh Khanh là hai đứa nhỏ chọn lựa, bộ đội có ai nhìn trúng con bé sẽ gửi thư về nhà, cho nên hôn sự của Khanh Khanh, làm mẹ, chị cũng không làm chủ được."
Hàn Liên Tâm vốn là một người vô tư, nghe xong thì chút băn khoăn trong lòng cũng đã được giải đáp, mặt mày hớn hở: "Xán Dương cùng Thanh Liệt chọn đảm bảo tốt, Khanh Khanh nhà ta có thể gả vào nhà tốt."
Thời Như Sương choàng tay qua em dâu cười: "Vậy thì mượn lời các ngôn của thím hai Khanh Khanh ha."
Khi Cố Khanh Khanh đến sân phơi lúa, mặt trời vừa mới mọc, cô chưa kịp nhìn thấy người đâu đã nghe thấy giọng nói xuyên thấu cực lớn của Tiền Quế Hoa ——
"Khanh Khanh à! Mau tới, mau tới đây, thím Triệu nói với cháu chuyện này."
Thấy thím ấy thần thần bí bí, Cố Khanh Khanh bước chân nhanh hơn: "Thím Triệu, thím là có tin vui gì nói cho cháu nghe nha?"
Tiền Quế Hoa thả một nắm hạt thóc vào cối xay, lớn tiếng nói: "Này, xác thật là tin vui, hôm nay không phải chú Từ không thổi còi sao, cháu biết là vì sao không?"
Thím ấy còn đưa đẩy vậy nữa chứ.
Cố Khanh Khanh lắc cối xay, xát thóc ra một đống, hỏi: "Vì sao nha?"
Cô đang nghe Tiền Quế Hoa tiếp tục nói.
“Chú Từ sức khỏe không tốt lắm, đã nghỉ hưu rồi!” Tiền Quế Hoa vươn tay lay cái cối xay để hạt gạo rơi xuống dưới: "Cha cháu hiện tại chắc là đã được gọi đi công xã rồi đấy, chờ hắn trở về là đại đội trưởng thôn Đại Tuân Tử cùng thôn Đại Câu Tử đấy."
Cố Khanh Khanh đầy mặt kinh ngạc, thảo nào sáng nay cô không nghe thấy ông Từ thổi còi, hóa ra là đã đổi người rồi.
Thật là cha cô tiếp nhận chức vụ sao? Vui thì vui đó cơ mà cô hơi chút lo lắng.
Cha có chút hơi khờ, không biết cha có đảm đương được không nữa.
_____________
Thời Như Sương nhìn thấy con gái trong nháy mắt đã không còn thân ảnh, buồn cười mà lắc đầu: "Tính tình hấp tấp, cũng không biết giống ai, hai anh trai cũng không có như vậy."
Trương Thúy Phân bên cạnh cười: "Con gái phải có tinh thần như vậy. Khanh Khanh từ nhỏ ở nhà chúng ta, được mấy chục người, già trẻ che chở yêu thương mà lớn lên, ba đời Cố gia mới có được một bảo bối cục cưng, nên vui mừng."
Đừng nói đến Cố gia bên này, con trai của anh trai Cố Thiết Trụ rồi mấy anh họ đều yêu thương cái bảo bối này đâu.
Hàn Liên Tâm nghe mẹ chồng nói về cháu gái, cô không đùa Cố Bảo nữa, thò qua hỏi: "Chị dâu, Khanh Khanh chúng ta sang năm đã tròn 18 tuổi rồi, lúc em bằng con bé Tiểu Hùng đã 2 tuổi rồi, có phải nên làm mai cho con bé rồi không?"
Không đợi Thời Như Sương trả lời, Trương Thúy Phân đã liếc nhìn con dâu hai: "Có người hỏi con về Khanh Khanh, đừng có đáp ứng cái gì. Hôn nhân của con bé có anh trai lo, con lo cho Tiểu Hùng là được rồi, đừng quản chuyện của Khanh Khanh."
Hàn Liên Tâm ngượng ngùng gật đầu: "Là bà mối ở thôn bên cạnh, bà Vương, nói với con không biết bao nhiêu người hỏi thăm Khanh Khanh đâu, mẹ yên tâm, lần sau con sẽ nói rõ ràng."
Trương Thúy Phân gật đầu: "Cứ làm vậy đi."
Thời Như Sương sợ Hàn Liên Tâm suy nghĩ nhiều nên nhẹ nhàng lên tiếng: "Em gái, em đừng có nghĩ nhiều, Xán Dương cùng Thanh Liệt đi bộ đội có nói, hôn sự của Khanh Khanh là hai đứa nhỏ chọn lựa, bộ đội có ai nhìn trúng con bé sẽ gửi thư về nhà, cho nên hôn sự của Khanh Khanh, làm mẹ, chị cũng không làm chủ được."
Hàn Liên Tâm vốn là một người vô tư, nghe xong thì chút băn khoăn trong lòng cũng đã được giải đáp, mặt mày hớn hở: "Xán Dương cùng Thanh Liệt chọn đảm bảo tốt, Khanh Khanh nhà ta có thể gả vào nhà tốt."
Thời Như Sương choàng tay qua em dâu cười: "Vậy thì mượn lời các ngôn của thím hai Khanh Khanh ha."
Khi Cố Khanh Khanh đến sân phơi lúa, mặt trời vừa mới mọc, cô chưa kịp nhìn thấy người đâu đã nghe thấy giọng nói xuyên thấu cực lớn của Tiền Quế Hoa ——
"Khanh Khanh à! Mau tới, mau tới đây, thím Triệu nói với cháu chuyện này."
Thấy thím ấy thần thần bí bí, Cố Khanh Khanh bước chân nhanh hơn: "Thím Triệu, thím là có tin vui gì nói cho cháu nghe nha?"
Tiền Quế Hoa thả một nắm hạt thóc vào cối xay, lớn tiếng nói: "Này, xác thật là tin vui, hôm nay không phải chú Từ không thổi còi sao, cháu biết là vì sao không?"
Thím ấy còn đưa đẩy vậy nữa chứ.
Cố Khanh Khanh lắc cối xay, xát thóc ra một đống, hỏi: "Vì sao nha?"
Cô đang nghe Tiền Quế Hoa tiếp tục nói.
“Chú Từ sức khỏe không tốt lắm, đã nghỉ hưu rồi!” Tiền Quế Hoa vươn tay lay cái cối xay để hạt gạo rơi xuống dưới: "Cha cháu hiện tại chắc là đã được gọi đi công xã rồi đấy, chờ hắn trở về là đại đội trưởng thôn Đại Tuân Tử cùng thôn Đại Câu Tử đấy."
Cố Khanh Khanh đầy mặt kinh ngạc, thảo nào sáng nay cô không nghe thấy ông Từ thổi còi, hóa ra là đã đổi người rồi.
Thật là cha cô tiếp nhận chức vụ sao? Vui thì vui đó cơ mà cô hơi chút lo lắng.
Cha có chút hơi khờ, không biết cha có đảm đương được không nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất