Thập Niên 70: Đại Lão Mạt Thế Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Đoàn Sủng
Chương 36:
"Em..." Lục Kỳ đầu tiên là giơ 10 ngón tay của mình ra, sau đó suy nghĩ một chút, lại nói: "Em muốn đổi 20 viên kẹo."
Kẹo thời này không hề rẻ, ngoài tiền ra, còn phải có phiếu mua kẹo mới mua được.
Tuy nhiên, chỉ đổi một chiếc nhẫn vàng lấy 20 viên kẹo, vẫn là An Hồng Đậu chiếm lợi.
An Hồng Đậu gật đầu: "Được, cậu chỉ muốn loại kẹo như hôm qua, hay muốn loại nào cũng được?"
Mắt Lục Kỳ sáng lên trong nháy mắt: "Đều được, tốt nhất là... tốt nhất là kẹo sữa."
Câu nói này ngay cả bản thân cậu ta cũng thấy chột dạ nhưng cậu ta chỉ hỏi thử thôi, vì còn chưa biết đối phương có hay không.
Nghe nói kẹo sữa chỉ có ở một số hợp tác xã ở thành phố lớn mới có, cậu ta chưa từng ăn bao giờ, chỉ khi bà còn khỏe mạnh mới nghe bà kể, hương vị đó thật khiến cậu ta động lòng.
Điều khiến Lục Kỳ không ngờ là An Hồng Đậu thậm chí không do dự, liền gật đầu đồng ý.
"Thật sao? Chị thực sự đồng ý rồi, vậy khi nào chị có thể đưa cho em?" Trên mặt Lục Kỳ nở nụ cười tươi rói.
An Hồng Đậu suy nghĩ một chút, nói: "Cậu ở đây đợi tôi một lát, tôi đi lấy cho cậu."
An Hồng Đậu không phải thực sự để mắt đến một chiếc nhẫn vàng của cậu ta, chỉ là thấy đứa trẻ này thực sự đáng thương mà thôi.
Nói lại thì, lòng tốt của cô không phải là vô ích, không phải đã được một chiếc nhẫn vàng sao!
An Hồng Đậu quay lại bệnh viện một vòng tượng trưng, khi ra ngoài, hai túi đã nhét đầy ắp.
Trở lại ngõ nhỏ, An Hồng Đậu lấy hết đồ trong túi ra, đưa hết cho Lục Kỳ: "Kẹo cậu muốn đây, đếm xem đủ không."
Kẹo mà An Hồng Đậu lấy ra không giống với kẹo ở hợp tác xã, ngoài kẹo nougat được đóng gói hoàn chỉnh, kẹo cứng trái cây và kẹo sữa đều không có bao bì, chất đống lại với nhau trong một tờ giấy dầu.
Nhưng nhìn số lượng thì cũng không ít.
"Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn chị." Lục Kỳ vội vàng nhận lấy đồ nhét vào túi mình, sau đó nhét chiếc nhẫn vàng vào tay An Hồng Đậu rồi chạy đi.
"Này, tôi sẽ ở đây thêm hai ngày nữa, nếu cậu muốn đổi thứ khác, cũng có thể đến tìm tôi."
Giọng nói của An Hồng Đậu rơi vào tai Lục Kỳ, khiến cậu ta dừng bước chân đang chạy nhưng chỉ quay đầu cười với An Hồng Đậu, không trả lời gì, quay đầu bỏ chạy.
An Hồng Đậu cũng không để ý.
Cô chỉ cảm thấy, một đứa trẻ như vậy có thể tùy tiện lấy ra một chiếc nhẫn vàng, chắc chắn nhà cậu ta còn nhiều thứ tốt khác.
Nếu cậu ta cần tìm người đổi đồ thì tốt hơn hết là tìm mình đổi, dù sao cô cũng sẽ không đối xử tệ với cậu ta, cũng sẽ không có ý đồ xấu gì với cậu ta, ít nhất về mặt an toàn thì có thể đảm bảo.
Kẹo thời này không hề rẻ, ngoài tiền ra, còn phải có phiếu mua kẹo mới mua được.
Tuy nhiên, chỉ đổi một chiếc nhẫn vàng lấy 20 viên kẹo, vẫn là An Hồng Đậu chiếm lợi.
An Hồng Đậu gật đầu: "Được, cậu chỉ muốn loại kẹo như hôm qua, hay muốn loại nào cũng được?"
Mắt Lục Kỳ sáng lên trong nháy mắt: "Đều được, tốt nhất là... tốt nhất là kẹo sữa."
Câu nói này ngay cả bản thân cậu ta cũng thấy chột dạ nhưng cậu ta chỉ hỏi thử thôi, vì còn chưa biết đối phương có hay không.
Nghe nói kẹo sữa chỉ có ở một số hợp tác xã ở thành phố lớn mới có, cậu ta chưa từng ăn bao giờ, chỉ khi bà còn khỏe mạnh mới nghe bà kể, hương vị đó thật khiến cậu ta động lòng.
Điều khiến Lục Kỳ không ngờ là An Hồng Đậu thậm chí không do dự, liền gật đầu đồng ý.
"Thật sao? Chị thực sự đồng ý rồi, vậy khi nào chị có thể đưa cho em?" Trên mặt Lục Kỳ nở nụ cười tươi rói.
An Hồng Đậu suy nghĩ một chút, nói: "Cậu ở đây đợi tôi một lát, tôi đi lấy cho cậu."
An Hồng Đậu không phải thực sự để mắt đến một chiếc nhẫn vàng của cậu ta, chỉ là thấy đứa trẻ này thực sự đáng thương mà thôi.
Nói lại thì, lòng tốt của cô không phải là vô ích, không phải đã được một chiếc nhẫn vàng sao!
An Hồng Đậu quay lại bệnh viện một vòng tượng trưng, khi ra ngoài, hai túi đã nhét đầy ắp.
Trở lại ngõ nhỏ, An Hồng Đậu lấy hết đồ trong túi ra, đưa hết cho Lục Kỳ: "Kẹo cậu muốn đây, đếm xem đủ không."
Kẹo mà An Hồng Đậu lấy ra không giống với kẹo ở hợp tác xã, ngoài kẹo nougat được đóng gói hoàn chỉnh, kẹo cứng trái cây và kẹo sữa đều không có bao bì, chất đống lại với nhau trong một tờ giấy dầu.
Nhưng nhìn số lượng thì cũng không ít.
"Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn chị." Lục Kỳ vội vàng nhận lấy đồ nhét vào túi mình, sau đó nhét chiếc nhẫn vàng vào tay An Hồng Đậu rồi chạy đi.
"Này, tôi sẽ ở đây thêm hai ngày nữa, nếu cậu muốn đổi thứ khác, cũng có thể đến tìm tôi."
Giọng nói của An Hồng Đậu rơi vào tai Lục Kỳ, khiến cậu ta dừng bước chân đang chạy nhưng chỉ quay đầu cười với An Hồng Đậu, không trả lời gì, quay đầu bỏ chạy.
An Hồng Đậu cũng không để ý.
Cô chỉ cảm thấy, một đứa trẻ như vậy có thể tùy tiện lấy ra một chiếc nhẫn vàng, chắc chắn nhà cậu ta còn nhiều thứ tốt khác.
Nếu cậu ta cần tìm người đổi đồ thì tốt hơn hết là tìm mình đổi, dù sao cô cũng sẽ không đối xử tệ với cậu ta, cũng sẽ không có ý đồ xấu gì với cậu ta, ít nhất về mặt an toàn thì có thể đảm bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất