Thập Niên 70: Đại Lão Mạt Thế Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Đoàn Sủng
Chương 40:
Nghĩ một lúc, An Hồng Đậu nói: “Lát nữa tôi sẽ ra ngoài tìm chỗ tắm rửa, anh có cần gì hoặc muốn ăn gì không? Tôi tiện thể mua về cho anh."
Thẩm Tương Tri lắc đầu: "Tôi không sao, cô lấy cho tôi cốc nước để đây là được."
Anh được hai anh trai nhà họ An đưa thẳng từ trên núi đến đây, trên người cũng không mang theo tiền và tem phiếu gì, bây giờ ăn uống đều là do An Hồng Đậu mua, anh nào có thể để cô lại tốn tiền mua đồ cho anh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tương Tri đột nhiên có chút ngượng ngùng: "Cái kia... trong điểm thanh niên trí thức của tôi còn một ít tiền và tem phiếu, đợi về rồi tôi sẽ trả lại tiền cho cô."
Dù đã đăng ký kết hôn, anh cũng không thể ăn bám, chiếm tiện nghi của cô.
Chỉ riêng điểm này thôi, An Hồng Đậu đã thấy Thẩm Tương Tri quả thực đàn ông hơn Triệu Hữu Lương nhiều, chỉ vài bữa cơm mà còn nghĩ đến chuyện trả lại cho cô.
Còn nhìn xem Triệu Hữu Lương là cái thứ gì, ăn đồ của người ta không nói, cuối cùng còn hại cô gái nhà người ta thảm như vậy, đúng là đồ mất hết nhân tính!
Đột nhiên thấy, để hắn ta ngã vào hố phân cũng là quá nhẹ nhàng với hắn ta.
"Chuyện này không vội, dù sao thì hai ta cũng tạm coi như là người một nhà rồi, sau này còn nhiều chuyện không phân biệt được, không thiếu một hai bữa cơm này." Dù sao thì sau này cũng có một thời gian phải ăn chung một nồi cơm.
Thẩm Tương Tri cũng hiểu lý lẽ này nên không nói gì nữa.
Nhưng anh cũng có sự kiên trì của mình, anh là đàn ông, bất kể lúc nào cũng không thể chiếm tiện nghi của phụ nữ.
An Hồng Đậu lấy nước cho anh xong thì trực tiếp ra khỏi bệnh viện.
Đi loanh quanh trong thị trấn nửa ngày, cô cũng nắm được sơ bộ tình hình của thị trấn.
Cô tìm được nhà tắm, trên người cũng không thiếu hai xu tiền tắm nhưng rất tiếc, cô không có phiếu tắm.
Đây đúng là một thời đại tệ hại, làm gì cũng cần phiếu, không có phiếu thì tắm cũng thành chuyện khó khăn.
Đi loanh quanh trước cửa nhà tắm một hồi lâu, An Hồng Đậu để ý đến một bà chị mập mạp vừa từ bên trong đi ra.
"Chị gái này, tôi có thể nhờ chị giúp một việc không?" An Hồng Đậu mỉm cười tiến lên hỏi.
Trương Hồng Ni cầm phiếu tắm do nhà máy phát, vừa tắm xong đi ra thì bị một người phụ nữ... ừm... đen và mập chặn lại, khiến cô ta giật mình trong lòng.
"Cô... cô muốn làm gì?" Nhìn xung quanh, thấy dòng người đông đúc, dù là kẻ xấu thì cũng không nên chọn nơi này ra tay, cô ta mới yên tâm hơn một chút.
Thẩm Tương Tri lắc đầu: "Tôi không sao, cô lấy cho tôi cốc nước để đây là được."
Anh được hai anh trai nhà họ An đưa thẳng từ trên núi đến đây, trên người cũng không mang theo tiền và tem phiếu gì, bây giờ ăn uống đều là do An Hồng Đậu mua, anh nào có thể để cô lại tốn tiền mua đồ cho anh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tương Tri đột nhiên có chút ngượng ngùng: "Cái kia... trong điểm thanh niên trí thức của tôi còn một ít tiền và tem phiếu, đợi về rồi tôi sẽ trả lại tiền cho cô."
Dù đã đăng ký kết hôn, anh cũng không thể ăn bám, chiếm tiện nghi của cô.
Chỉ riêng điểm này thôi, An Hồng Đậu đã thấy Thẩm Tương Tri quả thực đàn ông hơn Triệu Hữu Lương nhiều, chỉ vài bữa cơm mà còn nghĩ đến chuyện trả lại cho cô.
Còn nhìn xem Triệu Hữu Lương là cái thứ gì, ăn đồ của người ta không nói, cuối cùng còn hại cô gái nhà người ta thảm như vậy, đúng là đồ mất hết nhân tính!
Đột nhiên thấy, để hắn ta ngã vào hố phân cũng là quá nhẹ nhàng với hắn ta.
"Chuyện này không vội, dù sao thì hai ta cũng tạm coi như là người một nhà rồi, sau này còn nhiều chuyện không phân biệt được, không thiếu một hai bữa cơm này." Dù sao thì sau này cũng có một thời gian phải ăn chung một nồi cơm.
Thẩm Tương Tri cũng hiểu lý lẽ này nên không nói gì nữa.
Nhưng anh cũng có sự kiên trì của mình, anh là đàn ông, bất kể lúc nào cũng không thể chiếm tiện nghi của phụ nữ.
An Hồng Đậu lấy nước cho anh xong thì trực tiếp ra khỏi bệnh viện.
Đi loanh quanh trong thị trấn nửa ngày, cô cũng nắm được sơ bộ tình hình của thị trấn.
Cô tìm được nhà tắm, trên người cũng không thiếu hai xu tiền tắm nhưng rất tiếc, cô không có phiếu tắm.
Đây đúng là một thời đại tệ hại, làm gì cũng cần phiếu, không có phiếu thì tắm cũng thành chuyện khó khăn.
Đi loanh quanh trước cửa nhà tắm một hồi lâu, An Hồng Đậu để ý đến một bà chị mập mạp vừa từ bên trong đi ra.
"Chị gái này, tôi có thể nhờ chị giúp một việc không?" An Hồng Đậu mỉm cười tiến lên hỏi.
Trương Hồng Ni cầm phiếu tắm do nhà máy phát, vừa tắm xong đi ra thì bị một người phụ nữ... ừm... đen và mập chặn lại, khiến cô ta giật mình trong lòng.
"Cô... cô muốn làm gì?" Nhìn xung quanh, thấy dòng người đông đúc, dù là kẻ xấu thì cũng không nên chọn nơi này ra tay, cô ta mới yên tâm hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất