Thập Niên 70: Đại Lão Mạt Thế Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Đoàn Sủng
Chương 43:
Giá mà Trương Hồng Ni đưa ra chắc chắn sẽ thấp hơn chợ đen, mua về với giá này cũng được coi là hời nhưng trời vẫn còn nóng, trứng không để được lâu, cô ta mua nhiều về ăn không hết sợ hỏng.
Còn chuyện để người nhà ăn thoải mái thì dù không cần phiếu, nhà cô ta cũng không đủ điều kiện.
"Em gái, 34 quả trứng này đáng lẽ phải trả cho cô một đồng lẻ hai xu nhưng tôi không có tiền lẻ, tôi xin chiếm của cô hai xu, trả cô một đồng nhé!" Trương Hồng Ni chỉnh lại làn đựng quần áo, nhanh tay nhét hết trứng vào, rồi mới trả một đồng rồi vội vã rời đi.
An Hồng Đậu cũng không nói nhiều, hai xu đối với cô thực sự chẳng là gì.
Giá cả thời này tuy rẻ nhưng tiền cũng thực sự quý.
Tính cả số tiền anh trai để lại cho cô, bây giờ cô còn tổng cộng 2 đồng 5 xu.
An Hồng Đậu đứng dậy ra khỏi ngõ nhỏ, cầm phiếu tắm trên tay đi thẳng đến nhà tắm.
Khi ra ngoài, người cô đã sạch sẽ, còn thay một bộ quần áo khác.
Còn bộ quần áo cũ của cô đã bị ném vào không gian, định ra ngoài tìm chỗ nào đó vứt đi luôn cho rồi.
Từ miệng người chị kia biết được có sự tồn tại của chợ đen, An Hồng Đậu liền động tâm không thôi.
Đáng tiếc cô mới đến, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nên chỉ có thể tạm thời gác lại ý định trong lòng.
An Hồng Đậu xách một giỏ đầy đồ về bệnh viện, còn chưa vào cửa đã thấy cô y tá nhỏ hôm qua dẫn mình vào đang tiêm truyền cho Thẩm Tương Tri, bác gái Thôi bên cạnh cũng không còn vẻ kênh kiệu như trước, mấy người nói cười vui vẻ vô cùng.
An Hồng Đậu xách giỏ đi vào, cô y tá vừa vặn nắm lấy cổ tay Thẩm Tương Tri, hai bàn tay đều trắng trẻo mịn màng thon dài, dưới ánh nắng ngoài cửa sổ, trông như trong suốt vậy.
An Hồng Đậu đặt giỏ sang một bên, tùy ý ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh.
Cô y tá tiêm xong kim tiêm, thẳng người dậy, lại chỉnh lại bình truyền dịch, dịu dàng dặn dò Thẩm Tương Tri: "Đồng chí Thẩm, hôm nay còn phải truyền hai bình nước muối, lát nữa tôi sẽ qua kiểm tra, nếu đồng chí có việc gì thì gọi tôi một tiếng."
"Tôi biết rồi, cảm ơn y tá Lý." Giọng nói trong trẻo của Thẩm Tương Tri khiến người ta rung động, nghe thôi cũng thấy thích.
Nhưng rất đáng tiếc, sự dịu dàng của y tá Lý chỉ dành riêng cho Thẩm Tương Tri.
Khi đối mặt với An Hồng Đậu, sắc mặt cô ta tuy không đến nỗi khó coi nhưng cũng mất đi nụ cười, giọng nói lạnh tanh, chẳng lấy lòng chút nào: "Cô hẳn là người nhà của đồng chí Thẩm nhỉ? Đồng chí Thẩm bị thương ở chân, lại còn hơi sốt nhẹ, bây giờ chính là lúc cần người chăm sóc, nếu cô không có việc gì thì tốt nhất đừng chạy lung tung, nếu không đồng chí Thẩm có việc cần giúp đỡ mà không tìm được người, chẳng phải đáng thương lắm sao?"
Còn chuyện để người nhà ăn thoải mái thì dù không cần phiếu, nhà cô ta cũng không đủ điều kiện.
"Em gái, 34 quả trứng này đáng lẽ phải trả cho cô một đồng lẻ hai xu nhưng tôi không có tiền lẻ, tôi xin chiếm của cô hai xu, trả cô một đồng nhé!" Trương Hồng Ni chỉnh lại làn đựng quần áo, nhanh tay nhét hết trứng vào, rồi mới trả một đồng rồi vội vã rời đi.
An Hồng Đậu cũng không nói nhiều, hai xu đối với cô thực sự chẳng là gì.
Giá cả thời này tuy rẻ nhưng tiền cũng thực sự quý.
Tính cả số tiền anh trai để lại cho cô, bây giờ cô còn tổng cộng 2 đồng 5 xu.
An Hồng Đậu đứng dậy ra khỏi ngõ nhỏ, cầm phiếu tắm trên tay đi thẳng đến nhà tắm.
Khi ra ngoài, người cô đã sạch sẽ, còn thay một bộ quần áo khác.
Còn bộ quần áo cũ của cô đã bị ném vào không gian, định ra ngoài tìm chỗ nào đó vứt đi luôn cho rồi.
Từ miệng người chị kia biết được có sự tồn tại của chợ đen, An Hồng Đậu liền động tâm không thôi.
Đáng tiếc cô mới đến, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nên chỉ có thể tạm thời gác lại ý định trong lòng.
An Hồng Đậu xách một giỏ đầy đồ về bệnh viện, còn chưa vào cửa đã thấy cô y tá nhỏ hôm qua dẫn mình vào đang tiêm truyền cho Thẩm Tương Tri, bác gái Thôi bên cạnh cũng không còn vẻ kênh kiệu như trước, mấy người nói cười vui vẻ vô cùng.
An Hồng Đậu xách giỏ đi vào, cô y tá vừa vặn nắm lấy cổ tay Thẩm Tương Tri, hai bàn tay đều trắng trẻo mịn màng thon dài, dưới ánh nắng ngoài cửa sổ, trông như trong suốt vậy.
An Hồng Đậu đặt giỏ sang một bên, tùy ý ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh.
Cô y tá tiêm xong kim tiêm, thẳng người dậy, lại chỉnh lại bình truyền dịch, dịu dàng dặn dò Thẩm Tương Tri: "Đồng chí Thẩm, hôm nay còn phải truyền hai bình nước muối, lát nữa tôi sẽ qua kiểm tra, nếu đồng chí có việc gì thì gọi tôi một tiếng."
"Tôi biết rồi, cảm ơn y tá Lý." Giọng nói trong trẻo của Thẩm Tương Tri khiến người ta rung động, nghe thôi cũng thấy thích.
Nhưng rất đáng tiếc, sự dịu dàng của y tá Lý chỉ dành riêng cho Thẩm Tương Tri.
Khi đối mặt với An Hồng Đậu, sắc mặt cô ta tuy không đến nỗi khó coi nhưng cũng mất đi nụ cười, giọng nói lạnh tanh, chẳng lấy lòng chút nào: "Cô hẳn là người nhà của đồng chí Thẩm nhỉ? Đồng chí Thẩm bị thương ở chân, lại còn hơi sốt nhẹ, bây giờ chính là lúc cần người chăm sóc, nếu cô không có việc gì thì tốt nhất đừng chạy lung tung, nếu không đồng chí Thẩm có việc cần giúp đỡ mà không tìm được người, chẳng phải đáng thương lắm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất