Thập Niên 70 Đại Mỹ Nhân Ở Niên Đại Văn Trở Về Thành Phố
Chương 19: Thế giới đó như thể là kiếp trước 1
Nhạc Thanh hiểu rõ năng lực của Tô Niệm, cô ấy luôn không coi trọng vấn đề thành phần, trong những người là thành phần tốt cũng có những kẻ gian xảo, trong những người là thành phần tệ cũng có những người chăm chỉ, khi hầu hết người dân đều chỉ trích những người là thành phần tệ, ném rau thối, Nhạc Thanh sẽ không hùa theo bọn họ.
Nhà Nhạc Thanh là nông dân nghèo ba đời, rễ cắm sâu, cô ấy lấy chồng là phó đội trưởng của đội dân quân, có quyền nói chuyện ở đây.
Tô Niệm có mối quan hệ với cô ấy là năm 1968. Lúc ấy, sau khi ba năm khổ hạn qua đi, việc xây dựng sản xuất của nông trường đang trong giai đoạn khôi phục khó khăn, đất bị hạn hán, năng suất lúa gạo thấp, Tô Niệm trong giai đoạn cải tạo lén lút đi vào bộ phận nông nghiệp của nông trường, tìm những cuốn sách và báo chí về khoa học trồng trọt được dùng để dùng làm chỗ đặt chân sau khi cuộc cách mạng văn hóa bùng nổ, học hỏi từ những cuốn sách ấy, tổng kết lại, viết một bức thư cho Ngô Xương Đạt, người lúc ấy đang làm trưởng ban xây dựng nông nghiệp của nông trường, đề xuất thay đổi phân chuồng đang sử dụng chủ yếu bằng nước amoniac, sử dụng phân bón hóa học để bón phân, tăng năng suất, liệt kê chi tiết những ưu điểm của nước amoniac so với phân chuồng.
Việc này bị Trần Quảng Phát từ chối, nhưng Ngô Xương Đạt nhìn thấy những người dân không có gì ăn, quyết định lén lút thử nghiệm, cùng với Nhạc Thanh và một số người dân khác đã làm trước khi báo cáo đi mua nước amoniac ở huyện, thử nghiệm thành công ngay lập tức, tăng năng suất lúa gạo, sau đó, nông trường Thắng Lợi mới thay đổi cách bón phân trong nông nghiệp trên quy mô lớn.
Ngô Xương Đạt và Nhạc Thanh đã đề xuất công lao của Tô Niệm lên trên, đã giành được sự cải thiện cuộc sống cho gia đình Tô Niệm lúc ấy vẫn còn ở trong chuồng bò cải tạo, hàng ngày được phát thêm ba cái bánh ngô.
Tô Niệm đi trên con đường về nhà, nghĩ đến những năm tháng khó khăn trong quá khứ.
Trước tuổi mười ba, gia đình cô sống sung túc, ở thành phố, sống trong một căn nhà gạch đỏ, diện tích nhà rộng rãi, Tô Minh Đức là giáo sư đại học được mọi người tôn trọng, Hác Tú Hồng là nhân viên ngân hàng, trong nhà còn có người giúp việc, từ nhỏ Tô Niệm được nuôi dưỡng rất tốt, thông minh, học giỏi, biết vẽ, được tìm một người thầy vẽ nổi tiếng, biết đàn piano, còn tham gia cuộc thi đàn piano cho thanh thiếu niên ở Tùng Thành, đạt giải nhất.
Nhưng sau đó, mọi thứ đã thay đổi.
Cô ngày ngày đêm đêm tìm kiếm cơ hội, chỉ để cải thiện hoàn cảnh bi thảm của gia đình, bộ não được dùng để học bây giờ bắt đầu tính toán lượng thức ăn cho bò hàng ngày cần bao nhiêu, bàn tay biết vẽ giờ nắm chặt xẻng phân, bàn tay từng biết đàn piano, sau này lại nỗ lực trong những việc mà không ai có thể làm.
Cuối cùng, cô cũng đã có một chỗ đứng ở nông trường Thắng Lợi.
…
Trở về nhà ăn tối, Tô Niệm giúp mẹ bện rổ, tối cô cố gắng làm thêm, hoàn thành nhiều hơn một chút, ngày mai mang đi tính điểm thưởng sẽ có thể ghi thêm một điểm.
Khi trời tối sầm, Tô Niệm đi tới trạm y tế của nông trường Thắng Lợi.
Nhà Nhạc Thanh là nông dân nghèo ba đời, rễ cắm sâu, cô ấy lấy chồng là phó đội trưởng của đội dân quân, có quyền nói chuyện ở đây.
Tô Niệm có mối quan hệ với cô ấy là năm 1968. Lúc ấy, sau khi ba năm khổ hạn qua đi, việc xây dựng sản xuất của nông trường đang trong giai đoạn khôi phục khó khăn, đất bị hạn hán, năng suất lúa gạo thấp, Tô Niệm trong giai đoạn cải tạo lén lút đi vào bộ phận nông nghiệp của nông trường, tìm những cuốn sách và báo chí về khoa học trồng trọt được dùng để dùng làm chỗ đặt chân sau khi cuộc cách mạng văn hóa bùng nổ, học hỏi từ những cuốn sách ấy, tổng kết lại, viết một bức thư cho Ngô Xương Đạt, người lúc ấy đang làm trưởng ban xây dựng nông nghiệp của nông trường, đề xuất thay đổi phân chuồng đang sử dụng chủ yếu bằng nước amoniac, sử dụng phân bón hóa học để bón phân, tăng năng suất, liệt kê chi tiết những ưu điểm của nước amoniac so với phân chuồng.
Việc này bị Trần Quảng Phát từ chối, nhưng Ngô Xương Đạt nhìn thấy những người dân không có gì ăn, quyết định lén lút thử nghiệm, cùng với Nhạc Thanh và một số người dân khác đã làm trước khi báo cáo đi mua nước amoniac ở huyện, thử nghiệm thành công ngay lập tức, tăng năng suất lúa gạo, sau đó, nông trường Thắng Lợi mới thay đổi cách bón phân trong nông nghiệp trên quy mô lớn.
Ngô Xương Đạt và Nhạc Thanh đã đề xuất công lao của Tô Niệm lên trên, đã giành được sự cải thiện cuộc sống cho gia đình Tô Niệm lúc ấy vẫn còn ở trong chuồng bò cải tạo, hàng ngày được phát thêm ba cái bánh ngô.
Tô Niệm đi trên con đường về nhà, nghĩ đến những năm tháng khó khăn trong quá khứ.
Trước tuổi mười ba, gia đình cô sống sung túc, ở thành phố, sống trong một căn nhà gạch đỏ, diện tích nhà rộng rãi, Tô Minh Đức là giáo sư đại học được mọi người tôn trọng, Hác Tú Hồng là nhân viên ngân hàng, trong nhà còn có người giúp việc, từ nhỏ Tô Niệm được nuôi dưỡng rất tốt, thông minh, học giỏi, biết vẽ, được tìm một người thầy vẽ nổi tiếng, biết đàn piano, còn tham gia cuộc thi đàn piano cho thanh thiếu niên ở Tùng Thành, đạt giải nhất.
Nhưng sau đó, mọi thứ đã thay đổi.
Cô ngày ngày đêm đêm tìm kiếm cơ hội, chỉ để cải thiện hoàn cảnh bi thảm của gia đình, bộ não được dùng để học bây giờ bắt đầu tính toán lượng thức ăn cho bò hàng ngày cần bao nhiêu, bàn tay biết vẽ giờ nắm chặt xẻng phân, bàn tay từng biết đàn piano, sau này lại nỗ lực trong những việc mà không ai có thể làm.
Cuối cùng, cô cũng đã có một chỗ đứng ở nông trường Thắng Lợi.
…
Trở về nhà ăn tối, Tô Niệm giúp mẹ bện rổ, tối cô cố gắng làm thêm, hoàn thành nhiều hơn một chút, ngày mai mang đi tính điểm thưởng sẽ có thể ghi thêm một điểm.
Khi trời tối sầm, Tô Niệm đi tới trạm y tế của nông trường Thắng Lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất