Thập Niên 70 Đại Mỹ Nhân Ở Niên Đại Văn Trở Về Thành Phố
Chương 28: Nhà Em Có Thể Trở Về Thành Phố 1
Viết vội hai chữ, anh đứng dậy rời đi, không nói lời nào.
Chỉ còn lại Tô Niệm cầm tờ giấy anh ta vừa ký tên, nhìn thấy hai chữ "Tạ Huy" trên đó bay bổng, đẹp đẽ, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Chữ của anh đẹp thật.
Hoàn thành nhiệm vụ, Tô Niệm báo cáo tình hình cho phó bí thư Ngô đã họp xong, phó bí thư Ngô dường như đã biết trước, không nói gì, vẫy tay cho Tô Niệm tan làm.
Tất nhiên Tô Minh Đức và Hác Tú Hồng cũng nghe được chuyện lớn xảy ra vào buổi chiều, hai người vừa ăn bánh ngô, vừa không quên dặn dò: "Niệm Niệm, nếu sau này có xảy ra chuyện như vậy, đánh nhau gì thì con tránh xa một chút, tuyệt đối không được để bị thương."
Tô Niệm cười với cha mẹ: "Ba, mẹ, hai người yên tâm đi, con không bao giờ xem náo nhiệt đâu, hơn nữa, làm sao có thể đánh nhau được? Nếu thật sự đánh nhau, nhỡ bị lôi ra dạy dỗ hoặc là bị đưa đi lao động cải tạo thì sao?"
Tô Minh Đức và Hác Tú Hồng vẫn không yên tâm, lại dặn dò con gái thêm vài câu mới thôi.
Một tuần sau, nông trường Thắng Lợi vẫn yên bình, người dân vẫn làm việc như thường lệ, mộ của bà Tạ Huy tất nhiên không bị san bằng, phó bí thư Ngô lãnh đạo kế hoạch mở rộng đất đai đã quy hoạch rõ ràng khu vực đồi trọc, chờ đến mùa xuân sẽ bắt đầu trồng cây ăn quả, tạo thu nhập cho nông trường.
Từ sau khi vô tình nghe được những lời nói của Trần Chí Cương và bọn người kia, trong khoảng thời gian này Tô Niệm cẩn thận hơn, tuyệt đối không đi đến những nơi vắng người, hầu như luôn đi cùng đám đông, cố gắng sống một cuộc sống hai điểm một đường giữa ký túc xá và văn phòng.
Cho đến một hôm, sắp đến giờ tan làm, có cán bộ đến báo với Tô Niệm, bên bộ phận đội có điện thoại tìm cô.
Tô Niệm nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên là liệu có phải Trần Chí Cương giở trò hay không, bộ phận đội thực sự hơi vắng người, không đông đúc như văn phòng.
Nhưng vị cán bộ kia lại nói thêm một câu, khiến Tô Niệm gạt ngay nghi vấn trong lòng: "Nói là gọi từ Tùng Thành đến, người ấy họ Triệu, có việc rất quan trọng muốn nói với cô."
Tùng Thành, họ Triệu?
Tim Tô Niệm bỗng chốc đập nhanh, đoán ra được là chuyện gì!
Cô vội vàng chạy ra ngoài, chạy thẳng đến bộ phận đội, đăng ký với cán bộ ở đó, rồi mới nộp tiền, nhìn số điện thoại mà cán bộ ghi lại, dùng chiếc điện thoại quay số cũ kỹ kia gọi lại.
Đầu dây bên kia chính là Triệu Hoà Bình, hàng xóm và cũng là bạn thanh mai trúc mã của Tô Niệm.
Bảy năm không gặp, lúc này nghe thấy giọng nói của nhau, Triệu Hoà Bình có chút kích động, vừa muốn hỏi han vài câu đã bị Tô Niệm ngắt lời: "Hoà Bình, có phải là chuyện kia đã thành công rồi không?"
Hai người đều hiểu ý nhau.
Trong điện thoại, giọng nói của Triệu Hoà Bình tràn đầy sự vui mừng: "Niệm Niệm, thành công rồi, ba anh đã vất vả rồi, ông ấy đã xác nhận sẽ phục hồi chức vụ cho ba em, tiếp theo là làm thủ tục, sẽ cho Tùng Thành gửi công văn xuống nông trường của em, sau đó do bí thư nông trường bên em xem xét, nếu mọi thủ tục đều thuận lợi, nhà em có thể trở về thành phố! Chậm nhất là một tháng! Đến lúc đó anh sẽ xuống đón em... cả bác trai bác gái nữa!"
Chỉ còn lại Tô Niệm cầm tờ giấy anh ta vừa ký tên, nhìn thấy hai chữ "Tạ Huy" trên đó bay bổng, đẹp đẽ, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Chữ của anh đẹp thật.
Hoàn thành nhiệm vụ, Tô Niệm báo cáo tình hình cho phó bí thư Ngô đã họp xong, phó bí thư Ngô dường như đã biết trước, không nói gì, vẫy tay cho Tô Niệm tan làm.
Tất nhiên Tô Minh Đức và Hác Tú Hồng cũng nghe được chuyện lớn xảy ra vào buổi chiều, hai người vừa ăn bánh ngô, vừa không quên dặn dò: "Niệm Niệm, nếu sau này có xảy ra chuyện như vậy, đánh nhau gì thì con tránh xa một chút, tuyệt đối không được để bị thương."
Tô Niệm cười với cha mẹ: "Ba, mẹ, hai người yên tâm đi, con không bao giờ xem náo nhiệt đâu, hơn nữa, làm sao có thể đánh nhau được? Nếu thật sự đánh nhau, nhỡ bị lôi ra dạy dỗ hoặc là bị đưa đi lao động cải tạo thì sao?"
Tô Minh Đức và Hác Tú Hồng vẫn không yên tâm, lại dặn dò con gái thêm vài câu mới thôi.
Một tuần sau, nông trường Thắng Lợi vẫn yên bình, người dân vẫn làm việc như thường lệ, mộ của bà Tạ Huy tất nhiên không bị san bằng, phó bí thư Ngô lãnh đạo kế hoạch mở rộng đất đai đã quy hoạch rõ ràng khu vực đồi trọc, chờ đến mùa xuân sẽ bắt đầu trồng cây ăn quả, tạo thu nhập cho nông trường.
Từ sau khi vô tình nghe được những lời nói của Trần Chí Cương và bọn người kia, trong khoảng thời gian này Tô Niệm cẩn thận hơn, tuyệt đối không đi đến những nơi vắng người, hầu như luôn đi cùng đám đông, cố gắng sống một cuộc sống hai điểm một đường giữa ký túc xá và văn phòng.
Cho đến một hôm, sắp đến giờ tan làm, có cán bộ đến báo với Tô Niệm, bên bộ phận đội có điện thoại tìm cô.
Tô Niệm nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên là liệu có phải Trần Chí Cương giở trò hay không, bộ phận đội thực sự hơi vắng người, không đông đúc như văn phòng.
Nhưng vị cán bộ kia lại nói thêm một câu, khiến Tô Niệm gạt ngay nghi vấn trong lòng: "Nói là gọi từ Tùng Thành đến, người ấy họ Triệu, có việc rất quan trọng muốn nói với cô."
Tùng Thành, họ Triệu?
Tim Tô Niệm bỗng chốc đập nhanh, đoán ra được là chuyện gì!
Cô vội vàng chạy ra ngoài, chạy thẳng đến bộ phận đội, đăng ký với cán bộ ở đó, rồi mới nộp tiền, nhìn số điện thoại mà cán bộ ghi lại, dùng chiếc điện thoại quay số cũ kỹ kia gọi lại.
Đầu dây bên kia chính là Triệu Hoà Bình, hàng xóm và cũng là bạn thanh mai trúc mã của Tô Niệm.
Bảy năm không gặp, lúc này nghe thấy giọng nói của nhau, Triệu Hoà Bình có chút kích động, vừa muốn hỏi han vài câu đã bị Tô Niệm ngắt lời: "Hoà Bình, có phải là chuyện kia đã thành công rồi không?"
Hai người đều hiểu ý nhau.
Trong điện thoại, giọng nói của Triệu Hoà Bình tràn đầy sự vui mừng: "Niệm Niệm, thành công rồi, ba anh đã vất vả rồi, ông ấy đã xác nhận sẽ phục hồi chức vụ cho ba em, tiếp theo là làm thủ tục, sẽ cho Tùng Thành gửi công văn xuống nông trường của em, sau đó do bí thư nông trường bên em xem xét, nếu mọi thủ tục đều thuận lợi, nhà em có thể trở về thành phố! Chậm nhất là một tháng! Đến lúc đó anh sẽ xuống đón em... cả bác trai bác gái nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất