Thập Niên 70 Đại Mỹ Nhân Ở Niên Đại Văn Trở Về Thành Phố
Chương 32: Cho Thuốc 2
Trong lòng Tô Niệm ngổn ngang nỗi bất bình, lại cộng thêm chút tức giận bị dồn nén bấy lâu, cô cười khổ nói với bác gái Tần: "Thân phận của chúng ta như vậy, chính là tội lỗi, làm gì cũng sai, ngay cả khi không làm gì cũng vẫn là sai, người khác gây ra lỗi lầm cuối cùng cũng sẽ đổ lên đầu chúng ta."
Bác gái Tần hiểu rõ sự đời, nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Tô Niệm, chỉ biết an ủi: "Cháu là đứa trẻ giỏi giang nhất mà bà từng gặp, có thể bảo vệ gia đình mình rời khỏi cái chuồng bò này."
Trước kia, gia đình Tô Niệm không thể làm được, điều này không khác gì lời nói dối.
"Ngoại trừ cháu ra thì chỉ có cậu Tạ kia thôi, nhưng bà cậu ấy... cuối cùng cũng đã ra đi rồi."
Tô Niệm nghe thấy chữ "Tạ", ngẩng đầu nhìn bác gái Tần: "Bà nói là Tạ Huy sao?"
"Ừ." Bác gái Tần thông tuệ sự đời, đã từng trải qua bao sóng gió: "Cậu Tạ kia cũng là người có chuyện khó nói."
Trong lòng Tô Niệm dâng lên cảm giác kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người nói tốt cho Tạ Huy. Trước kia, hễ ai nhắc đến Tạ Huy đều là chỉ trích, khinh thường, chê bai.
Nghĩ lại thì thấy thật nực cười, có lẽ bọn họ nói Tạ Huy như thế nào thì trong lòng cũng đang nghĩ về Tô Niệm như thế ấy.
Lời nói của Tô Niệm "thân phận của chúng ta như vậy, chính là tội lỗi" khiến bác gái Tần nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt mờ đuộc nhìn về phía xa xăm, nhìn mảnh đất trời mênh mông kia, như thể trở về nhiều năm trước: "Năm đó nhà họ Tạ bị đánh đổ, chỉ còn lại mỗi bà cụ và cậu Tạ kia, bà của cậu ấy từng đi du học ở nước ngoài. Tuy bà ấy và bà không nói chuyện với nhau bao giờ nhưng vì hay gặp mặt nên cũng coi như quen biết. Tạ Huy lúc đó không giống như bây giờ, thằng bé còn lén lút mang bánh ngô cho tôi theo lời bà ngoại dặn dò. Sau đó, có một lần, lúc ấy Tạ Huy mới mười lăm, mười sáu tuổi gì đấy, bị đám người trong đội dân quân đè ra đánh gần chết, nói là cậu ta ăn trộm lương thực trong kho."
Tô Niệm lặng lẽ lắng nghe, nghĩ đến đôi mắt đen láy kia, nghĩ đến dáng vẻ một mình anh đối đầu với Trần Quảng Phát, Dương Thụ Sơn, Trần Chí Cương và đám người kia, cô lẩm bẩm: "Anh ấykhông ăn trộm lương thực đâu."
"Ừ." bác gái Tần nói chuyện hơi khó khăn, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng: "Lúc đó bà cũng nghe người ta nói lại, nghe nói lần đó cậu ta bị đánh gần chết, lại bị lôi đi dạy dỗ, lúc trở về thì trông tiều tụy hẳn đi, sau đó đi tìm hai người trông kho hỏi chuyện. Hôm đó bà đang dọn dẹp kho nghe thấy hai người kia nói chuyện mới biết được, hoá ra kẻ ăn trộm lương thực là hai người họ, lúc mang lương thực về nhà bị Tạ Huy bắt gặp, nhưng cậu ta không báo cáo lên nông trường. Ai ngờ sau đó số lương thực bị mất kia lại bị phát hiện, hai người kia vu oan cho Tạ Huy ăn trộm. Tạ Huy có nói không phải mình làm thì cũng chẳng ai tin, nói là hai người kia ăn trộm cũng chẳng ai tin, giống như cháu nói đấy, thân phận của chúng ta như vậy, làm gì cũng sai. Đám người kia cũng chẳng cần biết là Tạ Huy có ăn trộm hay không, chỉ cần có người nói có, vậy thì chính là có."
Bác gái Tần hiểu rõ sự đời, nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Tô Niệm, chỉ biết an ủi: "Cháu là đứa trẻ giỏi giang nhất mà bà từng gặp, có thể bảo vệ gia đình mình rời khỏi cái chuồng bò này."
Trước kia, gia đình Tô Niệm không thể làm được, điều này không khác gì lời nói dối.
"Ngoại trừ cháu ra thì chỉ có cậu Tạ kia thôi, nhưng bà cậu ấy... cuối cùng cũng đã ra đi rồi."
Tô Niệm nghe thấy chữ "Tạ", ngẩng đầu nhìn bác gái Tần: "Bà nói là Tạ Huy sao?"
"Ừ." Bác gái Tần thông tuệ sự đời, đã từng trải qua bao sóng gió: "Cậu Tạ kia cũng là người có chuyện khó nói."
Trong lòng Tô Niệm dâng lên cảm giác kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người nói tốt cho Tạ Huy. Trước kia, hễ ai nhắc đến Tạ Huy đều là chỉ trích, khinh thường, chê bai.
Nghĩ lại thì thấy thật nực cười, có lẽ bọn họ nói Tạ Huy như thế nào thì trong lòng cũng đang nghĩ về Tô Niệm như thế ấy.
Lời nói của Tô Niệm "thân phận của chúng ta như vậy, chính là tội lỗi" khiến bác gái Tần nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt mờ đuộc nhìn về phía xa xăm, nhìn mảnh đất trời mênh mông kia, như thể trở về nhiều năm trước: "Năm đó nhà họ Tạ bị đánh đổ, chỉ còn lại mỗi bà cụ và cậu Tạ kia, bà của cậu ấy từng đi du học ở nước ngoài. Tuy bà ấy và bà không nói chuyện với nhau bao giờ nhưng vì hay gặp mặt nên cũng coi như quen biết. Tạ Huy lúc đó không giống như bây giờ, thằng bé còn lén lút mang bánh ngô cho tôi theo lời bà ngoại dặn dò. Sau đó, có một lần, lúc ấy Tạ Huy mới mười lăm, mười sáu tuổi gì đấy, bị đám người trong đội dân quân đè ra đánh gần chết, nói là cậu ta ăn trộm lương thực trong kho."
Tô Niệm lặng lẽ lắng nghe, nghĩ đến đôi mắt đen láy kia, nghĩ đến dáng vẻ một mình anh đối đầu với Trần Quảng Phát, Dương Thụ Sơn, Trần Chí Cương và đám người kia, cô lẩm bẩm: "Anh ấykhông ăn trộm lương thực đâu."
"Ừ." bác gái Tần nói chuyện hơi khó khăn, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng: "Lúc đó bà cũng nghe người ta nói lại, nghe nói lần đó cậu ta bị đánh gần chết, lại bị lôi đi dạy dỗ, lúc trở về thì trông tiều tụy hẳn đi, sau đó đi tìm hai người trông kho hỏi chuyện. Hôm đó bà đang dọn dẹp kho nghe thấy hai người kia nói chuyện mới biết được, hoá ra kẻ ăn trộm lương thực là hai người họ, lúc mang lương thực về nhà bị Tạ Huy bắt gặp, nhưng cậu ta không báo cáo lên nông trường. Ai ngờ sau đó số lương thực bị mất kia lại bị phát hiện, hai người kia vu oan cho Tạ Huy ăn trộm. Tạ Huy có nói không phải mình làm thì cũng chẳng ai tin, nói là hai người kia ăn trộm cũng chẳng ai tin, giống như cháu nói đấy, thân phận của chúng ta như vậy, làm gì cũng sai. Đám người kia cũng chẳng cần biết là Tạ Huy có ăn trộm hay không, chỉ cần có người nói có, vậy thì chính là có."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất