Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 21:

Trước Sau
Ba Ba cười càng vui vẻ, thân hình nhỏ bé vặn vẹo như con sâu đo.

Một giây sau, cục bông trong ngực đã được giải cứu.

Ngư Khê giành lấy Ba Ba đang cười nấc, nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu bé.

Cô cằn nhằn em gái, "Em lại chọc cháu cười như vậy, lần trước Ba Ba bị em chọc cho ban ngày cười không ngớt, nửa đêm nằm mơ tè dầm em quên rồi sao?"

Ngư A Khấu nghĩ đến chuyện Ba Ba từng một đêm vẽ bản đồ thế giới ba lần, sờ sờ mũi không nói gì.

Lúc này Đào Đào cũng tỉnh lại, lăn một vòng từ trên giường bò dậy, dụi mắt, nũng nịu: "Cô út bế."

Ngư A Khấu bế Đào Đào lên, sờ thấy lưng áo cậu bé ướt đẫm mồ hôi, bèn cùng chị họ ôm hai đứa trẻ ra sân sau tắm rửa.

Ngôi nhà là do cha cô xây khi ông bà kết hôn, nghe nói năm đó khi xây nhà, cha cô từng tuyên bố.

Sau này ông muốn sinh năm đứa con, lập thành đội hình "Một hai ba bốn năm, lên núi đánh hổ".

Vì vậy, khi xây nhà, ông đã chi thêm tiền để xin trưởng thôn một mảnh đất thật lớn.

Sợ sau này con cái lớn lên kết hôn, không có chỗ ở.

Chỉ là...

Vì thế, sân sau nhà cô lớn hơn nhà người khác một phần ba.

Sân sau được chia thành nhiều khu vực bằng đường đá cuội, đất màu mỡ được giữ lại để trồng trọt.

Còn lại hai khoảnh đất cằn cỗi, một khoảnh được san phẳng, dùng đá lăn ép thành sân phơi.

Dùng để phơi lương thực trong kho, tránh ẩm mốc, mối mọt.

Lúc này trên sân phơi chất đầy củi.



Khoảnh còn lại thì để đồ lặt vặt, nổi bật nhất là cối đá và chậu gỗ lớn.

Chậu gỗ dùng để phơi nước tắm, trừ mùa đông, nông dân ít khi đun nước tắm.

Không nói đến việc nhiều người dùng một cái nồi sắt thì đun nước không xuể, cho dù có đun đủ cũng không có nhiều củi như vậy.

Hiện tại, nhà nào cũng dùng bếp đất để nấu ăn, thứ có thể dùng làm củi đốt chỉ có hai loại.

Một là thân cây trồng sau khi thu hoạch, ví dụ như rơm rạ, lõi ngô...

Hai là cành cây khô trong rừng dương trong thôn.

Nhưng loại thứ nhất phải dùng dao chặt nhỏ, cho gia súc của hợp tác xã ăn, khi đói kém cũng là thức ăn của con người.

Còn loại thứ hai, mọi người hàng ngày bận rộn kiếm công điểm, ít có thời gian vào rừng kiếm củi về chặt.

Vì vậy, tận dụng sức nóng của mặt trời để phơi nước tắm là kỹ năng thiết yếu của người nông dân.

Ngư A Khấu cúi người vớt những chiếc lá cây trôi nổi trên mặt nước ném đi, cảm thấy nước nóng bỏng tay, bèn đưa Đào Đào cho chị họ.

Cô tự mình đi lấy một chậu nước lạnh đổ vào chậu gỗ, thử độ nóng, thấy vừa đủ.

Liền bế hai đứa bé sinh đôi đã tự cởi quần áo trần truồng, thả vào chậu.

Trẻ con vốn thích nước, hai đứa nhóc này lại càng thích hơn.

Vừa vào nước, chúng đã té nước vào nhau, chơi đùa không biết chán.

Nước lạnh rồi mà vẫn chưa chịu ra.

Ngư A Khấu nhìn xuống người mình, vạt áo trước đã ướt sũng vì bị hai đứa nhỏ té nước, lại nhìn sang hai đứa bé mặc cho chị họ khuyên nhủ thế nào cũng không chịu ra, cô liền nhanh tay vớt hai đứa ra.

Thấy hai đứa mếu máo sắp khóc, cô vội nói: "Cô cháu mình đi Bắc Hoang bắt chim sẻ, hai đứa có đi không?"

Hai đứa nhỏ lập tức nín khóc, giơ tay lên cao: "Đi, đi!"



Rồi giục Ngư Khê: "Cô ơi, mặc áo quần vào."

Ngư Khê như nhớ ra điều gì, mắt sáng lên: "Em lại kiếm được loại mồi đó à?"

Ngư A Khấu cười híp mắt gật đầu.

Ngư Khê lập tức dắt cháu trai vào nhà thay quần áo, bím tóc dài quất phành phạch.

Ngư A Khấu trở về phòng, khóa cửa lại.

Cô lấy chiếc cân trên cổ xuống, đặt lên bàn, trong lòng lẩm nhẩm "lớn lên, lớn lên".

Đợi nó to ra, cô đặt túi nấm khô đã chuẩn bị sẵn lên đĩa cân, tiếp tục lẩm bẩm trong lòng: "Muốn yến mạch tẩm rượu."

Vừa dứt lời, nấm khô trong đĩa cân bên trái lập tức biến mất, trên đĩa cân bên phải xuất hiện một túi lớn đựng đầy hạt yến mạch màu đỏ hồng hào trong túi nilon trong suốt, đè nghiêng cả chiếc cân.

Ngư A Khấu lấy từ trong góc tường ra một quyển vở đã dùng hết, xé một tờ giấy, đổ một phần ba số yến mạch ra, gói lại, số còn lại cất vào khe hở của tấm ván gỗ dưới gầm giường.

Thay bộ quần áo cũ nhất, đeo chiếc sọt đựng dụng cụ và gia vị lên lưng.

Dắt theo hai đứa nhóc sinh đôi, cùng cô chị họ đang cõng sọt, cả nhóm đi về phía Bắc Hoang sau làng.

Bắc Hoang thật sự hoang vu, ngoại trừ con sông nhỏ nhìn thấu đáy với lớp bùn lắng, chỉ có lau sậy và cỏ dại cao ngang hông mọc um tùm, bất tận.

Dân làng chẳng mấy ai bén mảng đến đây, ngoại trừ Ngư A Khấu.

Con đường nhỏ mà cô mở trong đám cỏ hoang một tuần trước giờ đã bị cỏ dại nuốt chửng.

Bốn người, hai lớn hai nhỏ, đứng nhìn biển cỏ trước mặt, mắt tròn mắt dẹt.

Ngư A Khấu phồng má, thoăn thoắt trèo lên cây bên cạnh, bẻ một cành cây xuống, rồi bẻ bớt cành nhỏ, nhảy xuống.

"Chị hai, chị đợi em ở đây nhé, em đi mở đường."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau