Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 40:

Trước Sau
Nghĩ đến niềm vui của cháu gái khi nhận được bút, bà cẩn thận cất bút và lọ mực vào túi áo ngực, một tay ôm ngực, vội vã rời đi.

Chờ đến khi bóng bà cụ khuất xa, người bán hàng in một tờ hóa đơn bán mực, rồi từ trong túi lấy ra 7 hào đặt vào ngăn kéo…

Vì trong túi có tiền, A Khấu không chỉ mua dầu khuynh diệp mà còn mua hẳn ba hộp kem dưỡng da Nhã Tuấn.

Năm nay gió hanh khô quá, da mặt cô cũng cần được chăm sóc một chút.

Đi ngang qua quầy bánh kẹo, cô mua cho ba đứa em ở nhà một hào kẹo mạch nha và kẹo cứng.

Các loại kẹo khác đều đắt đỏ, lại còn phải có tem phiếu, cô không mua nổi.

Hai bà cháu gặp nhau, bà cụ mới thở phào nhẹ nhõm. Cây bút quý giá được bà giữ gìn cẩn thận trong lòng, không dám động đậy, sợ lỡ tay làm rơi mất.

Bà lấy bút và lọ mực đưa cho cháu gái, vừa đi vừa nói: "Bà thấy cây bút của cháu hỏng rồi nên mua cho cháu cây mới, bà không biết chữ, cũng chẳng biết bút nào tốt, nên mua đại đấy, nếu cháu không thích thì lát về tự mua cái khác."

"Cậu bán bút tốt bụng lắm, còn tặng cháu lọ mực nữa..."

Bà cụ sợ cháu gái vì vui quá mà lại ôm hôn bà, đông người như vậy thì ngại chết mất.

Bà vừa đi vừa nói, nhưng đi mãi mà không nghe thấy tiếng cháu gái reo vui, quay đầu lại thì thấy cô đang cúi đầu nhìn cây bút.

"Đi nào, không về là trưa không kịp ăn cơm đâu."

A Khấu rưng rưng nước mắt, mếu máo nói: "Bà..."

"Bà nội Ngưi gì?" Bà cụ quay lại, nghiêm mặt lấy tay quệt nước mắt cho cháu gái: "Gió to thế này, khóc cái gì? Coi chừng gió tạt vào mặt bây giờ!"

A Khấu hít hít cái mũi, cất cây bút vào cặp sách.

Cô nhất định phải giữ gìn cây bút thật cẩn thận, sau này đừng nói một căn tứ hợp viện, cho dù mười căn cô cũng không bán!



Nhìn thấy vết đỏ trên mặt cháu gái do bàn tay thô ráp của mình gây ra, bà cụ xót xa nói: "Chỉ là cây bút thôi mà, có gì mà khóc? Con gái con đứa phải học cách kiềm chế cảm xúc chứ? Đừng nói là cây bút, có bày cả đống vàng trước mặt thì cũng phải bình tĩnh."

"Bây giờ mặt còn đau không? Đi, bà cháu mình ra hiệu tạp hóa mua ít kem bôi mặt, lớn lên rồi là phải biết dùng mấy thứ này, chứ đừng có như dầu gội đầu, kẹp tóc, mua cho bao nhiêu cũng chẳng thấy dùng."

Trong lòng bà cụ lo lắng, sao cháu gái mình lại chẳng biết làm đẹp gì cả? Con gái con đứa trong làng, đứa nào nhìn thấy kẹp tóc mà chẳng sáng mắt ra, vậy mà bà mua cho cháu gái mấy cái, nó chẳng bao giờ dùng đến.

"Không đau ạ." A Khấu nghiêng đầu cọ cọ vào tay bà: "Bà ơi, cháu mua ba hộp kem Nhã Tuấn, mỗi người một hộp."

Bà cụ trừng mắt định đánh cháu gái, tay giơ lên cao rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống.

"Sao cháu không nghe lời gì cả, bà đã nói rồi, mặt không bôi kem thì cũng đâu có sao, thứ này không ăn được, cũng không uống được, mua làm gì cho phí?"

"Bút cũng đâu có ăn được." A Khấu phản bác.

"Sao có thể so sánh như thế được? Đi, về trả lại hai hộp."

"Hàng mua rồi không trả lại được đâu."

"Đáng lẽ lúc nãy không nên cho cháu tiền, để cháu tiêu hoang như vậy đấy!" Bà cụ giận dữ nói: "Cho chị cháu một hộp, còn lại cháu tự dùng."

A Khấu ôm lấy cánh tay bà nũng nịu: "Thôi mà bà, bà dùng chung với cháu đi."

"Bà không dùng đâu, bí da mặt lắm." Bà cụ nghiêm mặt nói: "Tiền tiết kiệm của cháu tiêu hết rồi à? Thôi, bà cho cháu thêm một đồng, cháu mà còn tiêu hoang là bà không cho nữa đâu đấy."

"Cháu vẫn còn tiền mà." A Khấu cười vui vẻ, khoác tay bà, tình cảm khăng khít cùng nhau về làng.

"Bà ơi, sau này cháu đi đâu cũng đưa bà đi cùng, cháu sẽ mua cho bà ăn ngon nhất, mặc đẹp nhất, ngắm cảnh đẹp nhất."

Giọng nói của bà cụ không giấu nổi ý cười: "Cháu bớt cho bà uống thuốc mê đi."



"Bà à! Cháu nói thật lòng đấy, cho nên bà phải luôn ở bên cháu..."



Hai bà cháu về đến nhà thì thấy bếp lạnh tanh, trong nhà không có một ai.

Khuôn mặt vui vẻ của bà cụ suốt dọc đường lập tức trầm xuống.

Bà vừa mắng nhiếc ầm ĩ vừa lấy đồ đạc mua được ra sắp xếp.

A Khấu đang định đi nấu cơm thì thấy Ngư Hải dẫn theo nhà vợ bước vào.

Ngư Hải nhìn đồ đạc trên bàn, sắc mặt tối sầm lại.

Tất cả đều là của A Khấu!

Chẳng có cái gì là của hắn!

Hai bàn tay buông thõng bên người siết chặt thành quyền.

"Bà, chúng ta chia nhà đi..."

A Khấu đang đặt đồ xuống bỗng khựng lại, tim đập thình thịch.

Bà cụ lấy ngón tay út ngoáy ngoáy tai: "Mày nói gì? Gió to quá, tao không nghe thấy."

Ngư Hải nói: "Con nói là chia nhà, tách A Khấu ra, dù sao con bé cũng là con của tam phòng, nếu chú ba còn sống thì chắc chắn đã chia nhà từ lâu rồi."

"Đây là ý của bố mày? Hay là ý của mày?" Giọng bà cụ lạnh lùng đến đáng sợ: "Cả nhà đại phòng các người đều nghĩ như vậy sao?"

"Không phải!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau