Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 8:
Kiếp trước cô không hiểu nhiều về giai đoạn này, nhưng cũng biết là vài năm nữa kỳ thi đại học sẽ được khôi phục.
Là một cô gái nông thôn không có gia thế, không có người đỡ đầu, cô nhất định phải nắm bắt kỳ thi đại học này.
Ngư A Khấu có chút ngại ngùng nói: "Thầy Trương, em muốn thi nhảy lớp vào lớp 8."
Trương Đức Lạp ngạc nhiên đến mức há hốc miệng: "Lớp, lớp 8?"
Ngư A Khấu gật đầu: "Vâng ạ, vừa rồi em có xem qua đề thi lớp 7, không có câu nào làm khó được em, nên em muốn thử sức với đề thi lớp 8. Nếu có thể nhảy lớp, gia đình em sẽ tiết kiệm được một năm học phí."
Trương Đức Lạp nghe đến nửa câu đầu còn lộ vẻ tự hào, nhưng đến câu cuối cùng thì chỉ biết thở dài trong lòng.
Con nhà nghèo đúng là sớm trưởng thành.
Ngư A Khấu nghe lời, trở về phòng học thu cặp sách rồi về nhà.
Vài ngày sau.
Không biết hiệu trưởng Trương vận hành như thế nào, nhưng bên Trung học Số Một đã đồng ý cho Ngư A Khấu thi vào lớp 8, chỉ là nhất định phải làm bài thi lớp 7 trước. Nếu bài thi được giáo viên chấm đạt yêu cầu thì mới được thi tiếp lên lớp 8.
Ăn sáng xong, Ngư A Khấu đeo cặp sách cùng hiệu trưởng Trương ngồi xe la của đội sản xuất đến thẳng Trung học Số Một.
Xuống xe, sau khi nói lời cảm ơn, việc đầu tiên Ngư A Khấu làm là tìm nhà vệ sinh để xoa bóp cho cái mông bị tê cứng vì ngồi xe lâu.
Đường xá lúc bấy giờ toàn là đường đất vàng. Những ngày mưa, bánh xe nghiến lên tạo thành những vũng bùn lầy lội, đến khi trời nắng thì bị phơi khô thành từng đoạn gồ ghề, lồi lõm.
Người đi đường, ngày nắng thì bụi bám đầy người, ngày mưa thì lấm lem bùn đất.
Ngồi trên xe, Ngư A Khấu không chỉ bị gió thổi tạt bụi đất vào mặt mà còn bị xóc nảy đến mức muốn văng cả mông mỗi khi xe cán qua những đoạn đường gồ ghề do người đánh xe tay lái không vững.
Nghĩ đến lúc về còn phải trải qua một lần lắc lư như vậy, Ngư A Khấu không khỏi buồn bã.
Để sau này được ngồi xe hơi, không phải chịu cảnh xóc nảy thế này, lần thi này nhất định phải thi thật tốt!
Thu xếp ổn thỏa, Ngư A Khấu theo chân hiệu trưởng Trương, người đã đứng đợi sẵn, đi đến phòng làm việc của giáo viên để chuẩn bị thi.
Vừa vào văn phòng, Ngư A Khấu đã bị tám giáo viên ở đó nhìn từ đầu đến chân như muốn nhìn thấu.
Mấy ngày nay, các giáo viên đã bị hiệu trưởng Trương lải nhải đến phát điên. Cứ nhắm mắt lại là ba chữ "Ngư A Khấu" lại tự động lảng vảng bên tai.
Chính điều này khiến họ vô cùng tò mò về cô học sinh sắp đến, muốn được chứng kiến xem rốt cuộc là nhân vật kiệt xuất nào mà có thể khiến một người vốn kín tiếng như hiệu trưởng Trương lại trở nên ba hoa đến vậy.
Thế nhưng, ấn tượng đầu tiên khi gặp mặt lại khiến các giáo viên vô cùng kinh ngạc trước dung mạo xinh đẹp của cô học trò nhỏ. Các nữ giáo viên thì thầm trầm trồ thán phục…
Đôi mắt lá liễu kia thật là thu hút!
Mắt lá liễu, hay còn gọi là mắt mị nhãn, là kiểu mắt có khóe mắt trong tạo thành hình móc câu, khóe mắt ngoài chếch lên trên, là kiểu mắt nằm giữa mắt phượng và mắt đào hoa, vừa có nét quyến rũ của mắt phượng lại vừa long lanh như mắt đào hoa.
Đáng lẽ ra, người sở hữu đôi mắt ấy phải mang vẻ đẹp ma mị, quyến rũ, nhưng khi quan sát kỹ, ánh mắt của Ngư A Khấu toát lên vẻ ngây thơ, trong sáng.
Sau khi trầm trồ trước đôi mắt đẹp, mọi người mới để ý đến những nét đẹp khác trên gương mặt của Ngư A Khấu. Đó là đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng và đôi môi chúm chím như hoa.
Chỉ là đôi mắt ấy quá đỗi thu hút, khiến người ta cứ muốn nhìn mãi không thôi.
Gương mặt ấy đẹp không tì vết, đến cả nốt ruồi nhỏ xíu trên sống mũi cũng là một điểm nhấn, khiến người ta có cảm giác nếu thiếu nó, gương mặt ấy sẽ bớt phần xinh đẹp.
Nhìn gương mặt xinh xắn ấy, chẳng ai nghĩ Ngư A Khấu là con nhà nông. Nhưng khi nhìn xuống trang phục, mọi người đều khẳng định cô đích thị là con gái nhà nông chính hiệu.
Mái tóc đen nhánh được chải gọn gàng, chia thành hai bím tóc tết, vắt ngang qua tai rồi thả buông xuống ngực. Phần đuôi tóc hơi ngả vàng.
Cơ thể nhỏ nhắn, gầy gò, khoác trên mình bộ đồ màu xám tro rộng thùng thình, được may từ vải thô, cứng. Nhìn bộ đồ ấy, người ta liên tưởng đến một bao tải hơn là một bộ quần áo.
Mặc dù không có miếng vá nào nhưng ở phần khuỷu tay và đầu gối, do vải cứng, khi cử động tạo thành những nếp gấp, phồng lên.
Đôi chân đi đôi giày vải đen - loại giày đặc trưng của người nông thôn. Muốn "tôn" lên vẻ ngoài "sành điệu" cho đôi giày, phần mũi giày được thêu thêm họa tiết hoa lá đỏ, xanh lòe loẹt.
Nhìn cô học trò nhỏ trong bộ trang phục giản dị, chẳng mấy đẹp mắt ấy, người ta lại càng thêm nể phục bởi sự tự tin, không hề rụt rè, e dè.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, một nữ giáo viên còn độc thân bỗng dâng trào tình cảm của một người mẹ. Nếu Ngư A Khấu là con gái của cô, chắc chắn tháng nào cô cũng sẽ may cho em ấy một bộ quần áo thật đẹp, thật thời trang!
Mặc dù Ngư A Khấu không phải con gái của cô, nhưng cô giáo vẫn dành cho em một tình cảm trìu mến đặc biệt.
Cô lấy từ trong ngăn kéo ra một nắm kẹo, dúi vào tay Ngư A Khấu, dịu dàng nói: "Em là Ngư A Khấu đến dự thi phải không? Đừng căng thẳng, đề thi không khó đâu, em ăn kẹo lấy sức đi."
Là một cô gái nông thôn không có gia thế, không có người đỡ đầu, cô nhất định phải nắm bắt kỳ thi đại học này.
Ngư A Khấu có chút ngại ngùng nói: "Thầy Trương, em muốn thi nhảy lớp vào lớp 8."
Trương Đức Lạp ngạc nhiên đến mức há hốc miệng: "Lớp, lớp 8?"
Ngư A Khấu gật đầu: "Vâng ạ, vừa rồi em có xem qua đề thi lớp 7, không có câu nào làm khó được em, nên em muốn thử sức với đề thi lớp 8. Nếu có thể nhảy lớp, gia đình em sẽ tiết kiệm được một năm học phí."
Trương Đức Lạp nghe đến nửa câu đầu còn lộ vẻ tự hào, nhưng đến câu cuối cùng thì chỉ biết thở dài trong lòng.
Con nhà nghèo đúng là sớm trưởng thành.
Ngư A Khấu nghe lời, trở về phòng học thu cặp sách rồi về nhà.
Vài ngày sau.
Không biết hiệu trưởng Trương vận hành như thế nào, nhưng bên Trung học Số Một đã đồng ý cho Ngư A Khấu thi vào lớp 8, chỉ là nhất định phải làm bài thi lớp 7 trước. Nếu bài thi được giáo viên chấm đạt yêu cầu thì mới được thi tiếp lên lớp 8.
Ăn sáng xong, Ngư A Khấu đeo cặp sách cùng hiệu trưởng Trương ngồi xe la của đội sản xuất đến thẳng Trung học Số Một.
Xuống xe, sau khi nói lời cảm ơn, việc đầu tiên Ngư A Khấu làm là tìm nhà vệ sinh để xoa bóp cho cái mông bị tê cứng vì ngồi xe lâu.
Đường xá lúc bấy giờ toàn là đường đất vàng. Những ngày mưa, bánh xe nghiến lên tạo thành những vũng bùn lầy lội, đến khi trời nắng thì bị phơi khô thành từng đoạn gồ ghề, lồi lõm.
Người đi đường, ngày nắng thì bụi bám đầy người, ngày mưa thì lấm lem bùn đất.
Ngồi trên xe, Ngư A Khấu không chỉ bị gió thổi tạt bụi đất vào mặt mà còn bị xóc nảy đến mức muốn văng cả mông mỗi khi xe cán qua những đoạn đường gồ ghề do người đánh xe tay lái không vững.
Nghĩ đến lúc về còn phải trải qua một lần lắc lư như vậy, Ngư A Khấu không khỏi buồn bã.
Để sau này được ngồi xe hơi, không phải chịu cảnh xóc nảy thế này, lần thi này nhất định phải thi thật tốt!
Thu xếp ổn thỏa, Ngư A Khấu theo chân hiệu trưởng Trương, người đã đứng đợi sẵn, đi đến phòng làm việc của giáo viên để chuẩn bị thi.
Vừa vào văn phòng, Ngư A Khấu đã bị tám giáo viên ở đó nhìn từ đầu đến chân như muốn nhìn thấu.
Mấy ngày nay, các giáo viên đã bị hiệu trưởng Trương lải nhải đến phát điên. Cứ nhắm mắt lại là ba chữ "Ngư A Khấu" lại tự động lảng vảng bên tai.
Chính điều này khiến họ vô cùng tò mò về cô học sinh sắp đến, muốn được chứng kiến xem rốt cuộc là nhân vật kiệt xuất nào mà có thể khiến một người vốn kín tiếng như hiệu trưởng Trương lại trở nên ba hoa đến vậy.
Thế nhưng, ấn tượng đầu tiên khi gặp mặt lại khiến các giáo viên vô cùng kinh ngạc trước dung mạo xinh đẹp của cô học trò nhỏ. Các nữ giáo viên thì thầm trầm trồ thán phục…
Đôi mắt lá liễu kia thật là thu hút!
Mắt lá liễu, hay còn gọi là mắt mị nhãn, là kiểu mắt có khóe mắt trong tạo thành hình móc câu, khóe mắt ngoài chếch lên trên, là kiểu mắt nằm giữa mắt phượng và mắt đào hoa, vừa có nét quyến rũ của mắt phượng lại vừa long lanh như mắt đào hoa.
Đáng lẽ ra, người sở hữu đôi mắt ấy phải mang vẻ đẹp ma mị, quyến rũ, nhưng khi quan sát kỹ, ánh mắt của Ngư A Khấu toát lên vẻ ngây thơ, trong sáng.
Sau khi trầm trồ trước đôi mắt đẹp, mọi người mới để ý đến những nét đẹp khác trên gương mặt của Ngư A Khấu. Đó là đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng và đôi môi chúm chím như hoa.
Chỉ là đôi mắt ấy quá đỗi thu hút, khiến người ta cứ muốn nhìn mãi không thôi.
Gương mặt ấy đẹp không tì vết, đến cả nốt ruồi nhỏ xíu trên sống mũi cũng là một điểm nhấn, khiến người ta có cảm giác nếu thiếu nó, gương mặt ấy sẽ bớt phần xinh đẹp.
Nhìn gương mặt xinh xắn ấy, chẳng ai nghĩ Ngư A Khấu là con nhà nông. Nhưng khi nhìn xuống trang phục, mọi người đều khẳng định cô đích thị là con gái nhà nông chính hiệu.
Mái tóc đen nhánh được chải gọn gàng, chia thành hai bím tóc tết, vắt ngang qua tai rồi thả buông xuống ngực. Phần đuôi tóc hơi ngả vàng.
Cơ thể nhỏ nhắn, gầy gò, khoác trên mình bộ đồ màu xám tro rộng thùng thình, được may từ vải thô, cứng. Nhìn bộ đồ ấy, người ta liên tưởng đến một bao tải hơn là một bộ quần áo.
Mặc dù không có miếng vá nào nhưng ở phần khuỷu tay và đầu gối, do vải cứng, khi cử động tạo thành những nếp gấp, phồng lên.
Đôi chân đi đôi giày vải đen - loại giày đặc trưng của người nông thôn. Muốn "tôn" lên vẻ ngoài "sành điệu" cho đôi giày, phần mũi giày được thêu thêm họa tiết hoa lá đỏ, xanh lòe loẹt.
Nhìn cô học trò nhỏ trong bộ trang phục giản dị, chẳng mấy đẹp mắt ấy, người ta lại càng thêm nể phục bởi sự tự tin, không hề rụt rè, e dè.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, một nữ giáo viên còn độc thân bỗng dâng trào tình cảm của một người mẹ. Nếu Ngư A Khấu là con gái của cô, chắc chắn tháng nào cô cũng sẽ may cho em ấy một bộ quần áo thật đẹp, thật thời trang!
Mặc dù Ngư A Khấu không phải con gái của cô, nhưng cô giáo vẫn dành cho em một tình cảm trìu mến đặc biệt.
Cô lấy từ trong ngăn kéo ra một nắm kẹo, dúi vào tay Ngư A Khấu, dịu dàng nói: "Em là Ngư A Khấu đến dự thi phải không? Đừng căng thẳng, đề thi không khó đâu, em ăn kẹo lấy sức đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất