Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Chương 11:
Vẫn là ăn cơm tối xong, đi tắm rồi đi ngủ, không biết có phải vì tố chất cơ thể của nguyên chủ quá kém hay là vì vừa mới vào cơ thể này vẫn còn chưa thích ứng được mà Ôn Như Ý vừa mới nằm xuống gối đã ngủ ngay, ngày hôm sau tỉnh lại đã hơn chín giờ sáng.
Trong nhà vẫn yên tĩnh vô cùng, Triệu Tú Hoa không có công việc nên bình thường vào giờ này, trên cơ bản đều sẽ ở nhà làm ít công việc thủ công để trợ cấp cho gia đình. Tay nghề của bà khéo léo, thu nhập của một tháng nhận việc riêng cũng có thể ngang với làm công thời vụ, bây giờ bà ấy không ở nhà vậy hơn phân nửa là ra ngoài tìm việc rồi.
Sau khi ăn sáng xong, kim đồng hồ trên bàn cũng chỉ về phía mười giờ, Ôn Như Ý không có việc gì để làm nên muốn ra ngoài đi chợ sớm một chút rồi về nấu cơm trưa, nhưng đợi khi cô thay xong quần áo định đi ra ngoài, thì lại có một người đàn ông tới cửa trước.
Ôn Như Ý nhìn người đàn ông trước mặt rồi nghĩ ngợi một lúc, vốn ấn tượng về người này trong đầu cô rất mơ hồ, nhưng lúc này nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi, ấn tượng về anh ta cũng trở nên rõ ràng và lập thể hơn.
Người tới đây cũng không phải ai khác mà chính là vị hôn phu cặn bã kia của cô – Dương Quốc Bình.
Chỉ có thể nói ánh mắt của nguyên chủ không tồi, là một người coi trọng nhan sắc, tuy rằng người đàn ông này không đẹp trai đến mức khiến người và thần đều giận sôi, nhưng dựa theo thẩm mỹ của nữ giới trẻ tuổi thì anh ta quả thật lớn lên cũng không tồi.
Chiều cao khoảng một mét bảy mươi sáu, mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen, dáng người thẳng tắp, kiểu mặt trứng ngỗng, nét mặt thanh tú, có một đôi mắt sáng ngời hữu thần. Nhìn tổng thể thì anh ta còn lộ ra khí chất thư hương, nho nhã, điềm tĩnh và đáng tin.
Nhưng Ôn Như Ý đã từng đọc cốt truyện nguyên tác nên biết vô cùng rõ bên trong Dương Quốc Bình này là cái thứ gì, bây giờ nhìn thấy anh ta đứng trước mặt mình, trong lòng cô không nhịn được mà chửi một tiếng xui xẻo.
…
Ôn Như Ý khó chịu nói: “Sao anh lại đến đây?”
Dương Quốc Bình về từ lúc sáng sớm hôm nay, vừa về đã nghe nói chuyện nhà họ Ôn từ hôn, anh ta bỏ đồ đạc xuống, ăn ít cơm rồi trực tiếp đến: “Cô đã từ hôn rồi mà tôi có thể không đến sao?”
Lúc này mặc dù là thời gian đi làm, nhưng vào trong viện vẫn còn vài bà già dẫn con nít chơi đùa, Ôn Như Ý cũng không muốn để mọi người xem náo nhiệt, nên gọi anh ta vào nhà: “Anh đã biết rồi thế còn đến tìm tôi làm gì?”
Dương Quốc Bình cũng không muốn nói vòng vo, chỉ muốn hỏi cô lấy gan đâu ra mà đề nghị từ hôn: “Cô làm sao vậy? Đang yên đang lành tại sao đột nhiên lại từ hôn?”
Trong nhà vẫn yên tĩnh vô cùng, Triệu Tú Hoa không có công việc nên bình thường vào giờ này, trên cơ bản đều sẽ ở nhà làm ít công việc thủ công để trợ cấp cho gia đình. Tay nghề của bà khéo léo, thu nhập của một tháng nhận việc riêng cũng có thể ngang với làm công thời vụ, bây giờ bà ấy không ở nhà vậy hơn phân nửa là ra ngoài tìm việc rồi.
Sau khi ăn sáng xong, kim đồng hồ trên bàn cũng chỉ về phía mười giờ, Ôn Như Ý không có việc gì để làm nên muốn ra ngoài đi chợ sớm một chút rồi về nấu cơm trưa, nhưng đợi khi cô thay xong quần áo định đi ra ngoài, thì lại có một người đàn ông tới cửa trước.
Ôn Như Ý nhìn người đàn ông trước mặt rồi nghĩ ngợi một lúc, vốn ấn tượng về người này trong đầu cô rất mơ hồ, nhưng lúc này nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi, ấn tượng về anh ta cũng trở nên rõ ràng và lập thể hơn.
Người tới đây cũng không phải ai khác mà chính là vị hôn phu cặn bã kia của cô – Dương Quốc Bình.
Chỉ có thể nói ánh mắt của nguyên chủ không tồi, là một người coi trọng nhan sắc, tuy rằng người đàn ông này không đẹp trai đến mức khiến người và thần đều giận sôi, nhưng dựa theo thẩm mỹ của nữ giới trẻ tuổi thì anh ta quả thật lớn lên cũng không tồi.
Chiều cao khoảng một mét bảy mươi sáu, mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen, dáng người thẳng tắp, kiểu mặt trứng ngỗng, nét mặt thanh tú, có một đôi mắt sáng ngời hữu thần. Nhìn tổng thể thì anh ta còn lộ ra khí chất thư hương, nho nhã, điềm tĩnh và đáng tin.
Nhưng Ôn Như Ý đã từng đọc cốt truyện nguyên tác nên biết vô cùng rõ bên trong Dương Quốc Bình này là cái thứ gì, bây giờ nhìn thấy anh ta đứng trước mặt mình, trong lòng cô không nhịn được mà chửi một tiếng xui xẻo.
…
Ôn Như Ý khó chịu nói: “Sao anh lại đến đây?”
Dương Quốc Bình về từ lúc sáng sớm hôm nay, vừa về đã nghe nói chuyện nhà họ Ôn từ hôn, anh ta bỏ đồ đạc xuống, ăn ít cơm rồi trực tiếp đến: “Cô đã từ hôn rồi mà tôi có thể không đến sao?”
Lúc này mặc dù là thời gian đi làm, nhưng vào trong viện vẫn còn vài bà già dẫn con nít chơi đùa, Ôn Như Ý cũng không muốn để mọi người xem náo nhiệt, nên gọi anh ta vào nhà: “Anh đã biết rồi thế còn đến tìm tôi làm gì?”
Dương Quốc Bình cũng không muốn nói vòng vo, chỉ muốn hỏi cô lấy gan đâu ra mà đề nghị từ hôn: “Cô làm sao vậy? Đang yên đang lành tại sao đột nhiên lại từ hôn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất