Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu

Chương 15: Lo Lắng

Trước Sau
Chiếc mũ lớn như vậy chụp xuống, Trương Thái Lan bỗng chốc rút lại lời, nhanh chóng phủi bỏ trách nhiệm:

“Tôi không hề có ý đó, cô đừng chụp mũ bậy lên đầu tôi, các người thích hành hạ như thế nào thì cứ hành hạ như thế đấy đi, để tôi xem thử đến lúc đó mẹ cô tìm cho cô một gia đình tốt như thế nào!”

Bà ta nói xong thì quay người về nhà của mình, Ôn Như Ý nhướn mày nhìn bóng lưng của bà ta, đánh rắn phải đánh ngay đầu, nếu không thì màn kịch này không biết kéo dài bao lâu.

Bà ta vừa đi, người ở bên này cũng rất nhanh đã giải tán, Ôn Như Ý với Triệu Tú Hoa vào nhà, hai người đều rất biết điều, không nhắc đến người tên Dương Quốc Bình đó nữa.

Hôm nay Triệu Tú Hoa ra ngoài tìm công việc về, buổi chiều Ôn Như Ý cũng đi theo nhà cùng làm công việc may vá thêu thùa, đến tối, Ôn Minh Khang với Châu Mỹ Thanh về, nói chủ nhiệm Tôn bên kia vẫn chưa trả lời.

Mới một ngày trôi qua, Triệu Tú Hoa cũng không gấp, nhưng hai đêm tiếp theo Ôn Minh Khang quay về đều nói chủ nhiệm Tôn bên kia vẫn chưa trả lời, nên bà có chút sốt ruột rồi, đặc biệt là sau khi biết Trương Thái Lan âm thầm nghe ngóng tin tức họ có tìm được đối tượng kết thông gia hay không.

Triệu Tú Hoa làm gì mà không biết tâm tư của Trương Thái Lan là gì, rõ ràng chính là muốn đợi xem trò cười của nhà họ Ôn, lần này bà không ngồi yên nổi, cũng bắt đầu chạy đôn chạy đáo bên ngoài.

Ôn Như Ý biết Triệu Tú Hoa nhất định lại đi tìm đối tượng cho cô, cô không cản nổi, chỉ âm thầm liệt kê những đồ dùng cần dùng khi xuống nông thôn, nghĩ tối nay nếu như Tôn Minh Khang vẫn chưa mang tin tức của chủ nhiệm Tôn về thì cô cũng không cần giày vò nữa, trực tiếp nói với họ chuyện xuống nông thôn.

Trong lòng dự tính như vậy, kết quả là đến tối, nhìn thấy Triệu Tú Hoa cùng với hai vợ chồng Ôn Minh Khang trực tiếp dẫn chủ nhiệm Tôn về nhà.



Ôn Như Ý tự nhiên hào phóng chào hỏi chủ nhiệm Tôn, sau đó rót trà cho bà ấy.

Lúc trước Tôn Mỹ Lệ từng gặp Ôn Như Ý khi cô đến tìm Ôn Minh Khang, nhưng mà đó là chuyện của hai, ba năm trước rồi, người ta nói con gái mười tám tuổi trở đi càng ngày càng xinh đẹp, lời này đặt lên người cô quả thực là không sai.

Bà ấy quan sát cô gái xinh đẹp như hoa trước mặt, không kiềm được mà khen ngợi:

“Đây là Như Ý nhỉ? Đúng là càng lớn càng xinh đẹp, tôi sắp không nhận ra rồi.”

Con gái được người khác khen ngợi, trong lòng Triệu Tú Hoa rất vui, nhưng bề ngoài vẫn nói rất khiêm tốn:

“Làm gì có, con bé chỉ là trắng hơn chút mà thôi.”

Tôn Mỹ Lệ vốn còn lo lắng đối phương sẽ không thích Ôn Như Ý, nhưng nghĩ anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lúc này cũng vui vẻ nhìn Triệu Tú Hoa nói:

“Đủ xinh đẹp rồi, tôi cảm thấy lần xem mắt này nói không chừng có thể thành.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau