Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Chương 20: Kể Khổ
Mấy người này có phải sốt ruột lắm rồi đúng không, sao giới thiệu con gái mà cũng không tìm hiểu sở thích của anh gì cả, anh kiên quyết từ chối:
“Thế cũng không đi, có xinh đẹp hơn nữa con cũng không cần, hơn nữa, phụ nữ có xinh đẹp đến mấy không phải cũng chỉ có hai con mắt một cái mũi à, chẳng lẽ cô ta còn có thể nở hoa được hay sao?”
Khương Nguyệt Anh trừng mắt nhìn anh:
“Làm sao, con thật sự định ở vậy cả đời sao? Không nói cái khác, sau này đến khi con chết đi, ngay cả trên mộ cũng không có một người để ghi, đáng thương biết bao.”
Tần Trí Viễn cảm thấy bản thân không đáng thương chút nào, độc thân sướng biết bao, không cần xử lý những thứ rắc rối kia của quan hệ nam nữ, cũng không sợ cãi nhau với phụ nữ, càng không cần phải vắt óc suy nghĩ đi dỗ dành vợ.
Anh bất mãn nói:
“Độc thân có gì mà không tốt, luôn luôn độc thân luôn luôn thoải mái, con không gấp.”
Khương Nguyệt Anh biết anh sẽ từ chối, bà ấy thở dài nói: “Con mà không kết hôn, La Văn Văn kia sẽ không từ bỏ, nó có thể dây dưa cả đời với con.”
Tần Trí Viễn cũng nói:
“Kết hôn là chuyện cả đời, con không muốn vì lý do này mà đi kết hôn tạm bợ, con cũng không ngốc.”
Khương Nguyệt Anh hết cách rồi, bà ấy trầm ngâm một lúc, rất nhanh đỏ mắt nói: “Kể từ sau khi cha con hi sinh, một mình mẹ nuôi con với em gái con khôn lớn, con...”
“Mẹ, mẹ lại như vậy rồi!”
Tần Trí Viễn nghiến răng, mỗi lần anh không đi xem mắt, Khương Nguyệt Anh lập tức ca khổ nhục kế, anh đã không muốn bị mắc lừa nữa.
Bị anh vạch trần, Khương Nguyệt Anh cũng không muốn ca nữa:
“Thế con nói phải làm sao, mẹ đã đồng ý với người ta rồi, nếu như con không đi, thế thì người ta nhất định sẽ trách mẹ, con sẽ không tuyệt tình đến mức để người ta mắng chửi sau lưng mẹ chứ?”
Tần Trí Viễn tức cười: “Cho nên, mẹ là tiền trảm hậu tấu, bây giờ con chỉ có thể đi thôi?”
Khương Nguyệt Anh nhếch mày, nói:
“Cũng không thể nói như vậy, không phải bây giờ mẹ đang thương lượng với con sao, nếu con quả thực không muốn đi, thế ngày mai mẹ bảo chính ủy các con gọi điện khuyên bảo con.”
Tần Trí Viễn lại giật khóe môi lần nữa, lại dùng cái chiêu này, lần này lấy chính ủy ra dọa anh, nhưng không thể không nói, chiêu này của mẹ anh rất hiệu quả.
Qua một lúc, anh thỏa hiệp rồi:
“Được, con đi!”
Dù sao thì anh cũng hai lần xin về đội, không lâu nữa chắc có thể về đảo, gặp mặt một cái cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng gặp mặt là gặp mặt, dù sao thì anh với nữ đồng chí kia là tuyệt đối không thể nào.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ngày hôm sau anh vẫn mặc quân phục theo yêu cầu, lại sửa soạn đơn giản chuẩn bị đến công viên, lúc này Ôn Như Ý bên này đã bắt đầu đi.
Công viên Vinh Hòa ở gần Ủy ban cách mạng, mười giờ Ôn Như Ý bắt đầu đi, đến đó chắc cũng đủ thời gian, nhưng cũng không biết hôm nay bị làm sao, số người ngồi trên xe cực kỳ nhiều, hai chuyến xe trước vậy mà cô không chen lên được, đợi đến chuyến thứ ba cô mới lên xe được, suốt một đường xe đi đi dừng dừng, đến trạm xe gần công viên thì cô xuống xe, cô không có đồng hồ, cũng không biết bản thân có đến trễ hay không, cô chỉ nhanh chóng đi về phía công viên.
Môi trường ở đây cũng không tệ, hai bên con đường bê tông rợp bóng cây xanh.
“Thế cũng không đi, có xinh đẹp hơn nữa con cũng không cần, hơn nữa, phụ nữ có xinh đẹp đến mấy không phải cũng chỉ có hai con mắt một cái mũi à, chẳng lẽ cô ta còn có thể nở hoa được hay sao?”
Khương Nguyệt Anh trừng mắt nhìn anh:
“Làm sao, con thật sự định ở vậy cả đời sao? Không nói cái khác, sau này đến khi con chết đi, ngay cả trên mộ cũng không có một người để ghi, đáng thương biết bao.”
Tần Trí Viễn cảm thấy bản thân không đáng thương chút nào, độc thân sướng biết bao, không cần xử lý những thứ rắc rối kia của quan hệ nam nữ, cũng không sợ cãi nhau với phụ nữ, càng không cần phải vắt óc suy nghĩ đi dỗ dành vợ.
Anh bất mãn nói:
“Độc thân có gì mà không tốt, luôn luôn độc thân luôn luôn thoải mái, con không gấp.”
Khương Nguyệt Anh biết anh sẽ từ chối, bà ấy thở dài nói: “Con mà không kết hôn, La Văn Văn kia sẽ không từ bỏ, nó có thể dây dưa cả đời với con.”
Tần Trí Viễn cũng nói:
“Kết hôn là chuyện cả đời, con không muốn vì lý do này mà đi kết hôn tạm bợ, con cũng không ngốc.”
Khương Nguyệt Anh hết cách rồi, bà ấy trầm ngâm một lúc, rất nhanh đỏ mắt nói: “Kể từ sau khi cha con hi sinh, một mình mẹ nuôi con với em gái con khôn lớn, con...”
“Mẹ, mẹ lại như vậy rồi!”
Tần Trí Viễn nghiến răng, mỗi lần anh không đi xem mắt, Khương Nguyệt Anh lập tức ca khổ nhục kế, anh đã không muốn bị mắc lừa nữa.
Bị anh vạch trần, Khương Nguyệt Anh cũng không muốn ca nữa:
“Thế con nói phải làm sao, mẹ đã đồng ý với người ta rồi, nếu như con không đi, thế thì người ta nhất định sẽ trách mẹ, con sẽ không tuyệt tình đến mức để người ta mắng chửi sau lưng mẹ chứ?”
Tần Trí Viễn tức cười: “Cho nên, mẹ là tiền trảm hậu tấu, bây giờ con chỉ có thể đi thôi?”
Khương Nguyệt Anh nhếch mày, nói:
“Cũng không thể nói như vậy, không phải bây giờ mẹ đang thương lượng với con sao, nếu con quả thực không muốn đi, thế ngày mai mẹ bảo chính ủy các con gọi điện khuyên bảo con.”
Tần Trí Viễn lại giật khóe môi lần nữa, lại dùng cái chiêu này, lần này lấy chính ủy ra dọa anh, nhưng không thể không nói, chiêu này của mẹ anh rất hiệu quả.
Qua một lúc, anh thỏa hiệp rồi:
“Được, con đi!”
Dù sao thì anh cũng hai lần xin về đội, không lâu nữa chắc có thể về đảo, gặp mặt một cái cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng gặp mặt là gặp mặt, dù sao thì anh với nữ đồng chí kia là tuyệt đối không thể nào.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ngày hôm sau anh vẫn mặc quân phục theo yêu cầu, lại sửa soạn đơn giản chuẩn bị đến công viên, lúc này Ôn Như Ý bên này đã bắt đầu đi.
Công viên Vinh Hòa ở gần Ủy ban cách mạng, mười giờ Ôn Như Ý bắt đầu đi, đến đó chắc cũng đủ thời gian, nhưng cũng không biết hôm nay bị làm sao, số người ngồi trên xe cực kỳ nhiều, hai chuyến xe trước vậy mà cô không chen lên được, đợi đến chuyến thứ ba cô mới lên xe được, suốt một đường xe đi đi dừng dừng, đến trạm xe gần công viên thì cô xuống xe, cô không có đồng hồ, cũng không biết bản thân có đến trễ hay không, cô chỉ nhanh chóng đi về phía công viên.
Môi trường ở đây cũng không tệ, hai bên con đường bê tông rợp bóng cây xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất