Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu

Chương 39: Quả Thực Có Hơi Giống

Trước Sau
Ôn Như Ý nghe vậy cũng nhìn anh, áo sơ mi của anh lúc này đã được xắn lên, lộ ra cánh tay cường tráng với những đường gân nhô ra, tràn đầy vẻ đẹp của sức mạnh, có lẽ bởi vì anh là một người lính nên khi không cười, trên người anh mơ hồ có một luồng lệ khí, giống như khí tỏa ra từ chiến hỏa chém giết đi ra, khiến người ta có chút sợ hãi.

Ôn Như Ý gật đầu: “Quả thực có hơi giống.”

Tần Trí Viễn vừa nghe thấy lời này, sắc mặt càng tối hơn, anh nhìn cô vài cái, không phục nói: “Tôi làm gì giống như kiểu đánh người? Chỉ có súc sinh mới đánh phụ nữ, tôi sẽ không đánh phụ nữ, không động tay với phụ nữ! Nếu như hai chúng ta kết hôn rồi, em đánh tôi mỗi ngày đều được.”

Ôn Như Ý nhìn anh: “Tôi đánh anh làm gì?”

Tần Trí Viễn nhướng mày: “Em đánh là hôn, mắng là yêu, tôi hiểu mà.”

Ôn Như Ý cười, đôi mắt đen tuyền khẽ trừng anh một cái, ánh mắt này của cô trong mắt người đàn ông lại thấy rất hờn dỗi, Tần Trí Viễn chuyển động yết hầu, nói: “Tôi là phó đoàn, trợ cấp mỗi tháng là một trăm linh tám tệ, ngoài ra còn có một số trợ cấp khác, tiền lương mỗi tháng cộng lại tầm khoảng một trăm ba mươi tệ, đều có thể đưa cho em.”

Nghe anh nói đưa tiền cho mình một cách nhẹ nhàng như vậy, trong ngữ điệu của Ôn Như Ý có mang vài phần trêu chọc, cô nói: “Thế ngoại trừ những điều này, người yêu của tôi bắt buộc phải giữ mình trong sạch, còn phải giữ nam đức!”

Tần Trí Viễn hiếu kỳ nhìn cô: “Giữ mình trong sạch thì tôi hiểu, nhưng nam đức mà em nói cụ thể có nghĩa là gì vậy?”

Ôn Như Ý chớp mắt: “Chính là nghĩa trên mặt chữ, một người đàn ông phải giữ đạo đức của đàn ông, chịu được sự cô đơn, tránh được sự mê hoặc, vượt qua được sự thử thách.”



Tần Trí Viễn đột nhiên cảm thấy câu nói này có chút thú vị: “Những điều này đương nhiên là tôi có thể chịu được rồi, nếu không thì tôi đã kết hôn từ lâu rồi.”

Ôn Như Ý hứ một tiếng: “Ai mà biết được chứ, tôi không muốn sau này bên cạnh người yêu của tôi đột nhiên xuất hiện ở đâu ra một cô em gái đại viện.”

Nghe thấy cô nói như vậy, bây giờ Tần Trí Viễn có chút muốn đánh chết bản thân, nếu không phải do anh không xử lý tốt chuyện của La Văn Văn, bây giờ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Anh nhìn người phụ nữ, trịnh trọng nói: “Được, tôi đều nghe theo em, sau này ngoại trừ công việc ra thì sẽ cách xa nữ đồng chí ba mét, gặp muỗi cái đều đập chết.”

Ôn Như Ý phụt cười thành tiếng: “Tôi không có nói anh phải cách xa nữ đồng chí đâu đấy, hơn nữa, muỗi mà làm sao anh phân biệt được đực hay cái?”

Cô cười như vậy, đôi mắt cũng cong lên theo, trên khuôn mặt trắng trẻo tràn đầy sự vui vẻ rạng ngời, Tần Trí Viễn nhìn mà tim đập loạn xạ, anh mím môi nói: “Thật ra điều này em không cần lo lắng, em không nói thì những điều này trong bộ đội cũng có yêu cầu với bọn tôi, tôi khẳng định giữ mình trong sạch, làm người trong sạch.”

Ôn Như Ý nghĩ lại cũng phải, niên đại bây giờ đối với quan hệ nam nữ đã nghiêm khắc như vậy rồi, thế thì yêu cầu của bộ đội nhất định sẽ càng nghiêm khắc hơn, đặc biệt là đối với những quan quân cấp cao: “Anh biết là được.”

Tần Trí Viễn lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau