Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Chương 42: Đồng Ý
Xem ra cô thật sự không để tâm gì đến chuyện lúc nãy, Tần Trí Viễn phiền muộn, hít một hơi thật sâu mới nghiến răng nói: “Lúc nãy em vẫn chưa trả lời tôi, có đồng ý làm người yêu của tôi không?”
Lúc này Ôn Như Ý mới nhớ ra chuyện kia, nghe thấy giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi của anh, cô cảm thấy có chút ngại đối với việc mình quên chuyện này.
Đương nhiên, nhất định cũng phải cho anh câu trả lời.
Cô chỉ nhìn xung quanh một cái, phát hiện quả thực không có người qua đường, cô mới ngoắc tay với người đàn ông.
Người đàn ông không nhận thức được điều gì, chỉ tiến sát người tới.
Ôn Như Ý tiến lại gần anh, đưa tay che miệng lại, giống như đang nói lời thì thầm vậy, sau đó hôn nhẹ một cái lên tai anh với tốc độ nhanh như chớp.
“Đồng ý!”
Động tác này của cô đến bất ngờ không kịp đề phòng, khiến toàn thân người đàn ông sửng sốt, đầu anh cũng “bùng” một tiếng, giống như bị nổ tung vậy, hoàn toàn trống rỗng.
Đôi môi mềm mại, hơi thở ấm áp và hương thơm nữ tính thấm vào ruột gan, tuy chỉ thoáng qua bên tai người đàn ông nhưng lại quấn chặt lấy anh như một sợi dây tình yêu, hơi thở của anh thắt lại, toàn thân anh cứng đơ bất động, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Vừa nãy cô làm gì thế, là hôn anh sao?
Hình như là... hôn anh!!!
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh, đôi lông mi dài của Ôn Như Ý khẽ chớp, cô cười nhẹ: “Phó đoàn trưởng Tần, tôi phải về nhà rồi, lần sau gặp lại.”
“Đợi đã.”
Người đàn ông vô thức đưa tay ra kéo cô lại, nhưng đầu óc như bị rời rạc vậy, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Tôi, tôi còn có chuyện...”
Nhìn vành tai anh đỏ cả lên, ý cười nơi khóe mắt Ôn Như Ý càng rõ hơn: “Anh vẫn còn chuyện gì?”
Nụ cười của cô rạng rỡ, đôi môi đỏ mọng lan tỏa như ngọn lửa trong không gian nhỏ hẹp trong xe, người đàn ông cảm thấy mình nóng đến mức khó thở: “Vừa nãy, vừa nãy có phải em đã như thế với tôi rồi không?”
Giọng nói của anh vẫn còn vài phần run rẩy, Ôn Như Ý thấy vậy càng muốn trêu học anh, cô chớp mắt nhìn anh nói: “Vừa nãy tôi đã như thế nào với anh?”
Người phụ nữ hơi ngẩng mặt lên, quan sát ở cự ly gần, Tần Thí Viễn có thể mơ hồ nhìn thấy lông tơ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi môi đỏ mọng lúc này tràn đầy cám dỗ, cổ họng anh thắt lại, đột nhiên có một suy nghĩ muốn cắn.
Chỉ là lúc này phía sau có tiếng bước chân truyền đến, cơ thể anh hơi ưỡn ra sau, đưa tay lên chỉ vào cái tai đỏ ửng của mình, nói: “Chính là lúc nãy như thế này!”
Khóe môi Ôn Như Ý cong lên cười: “Như thế nào thế, anh nói đi?”
Nghe cô hỏi ngược lại, dường như có chút không thừa nhận vậy, Tần Trí Viễn nghiến răng nói: “Em đừng có không thừa nhận chứ, đồng chí Ôn Như Ý, rõ ràng lúc nãy em như thế với tôi rồi, em nhất định phải chịu trách nhiệm.”
Ôn Như Ý cười nói: “Phải đấy, thế không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao, tôi đồng ý làm người yêu của anh chưa?”
Lời vừa dứt, Tần Trí Viễn định thần lại, phải đấy, vừa nãy cô nói đồng ý, kể từ bây giờ, anh chính là người có người yêu rồi!
Anh nhìn người phụ nữ, người phụ nữ cũng nhìn anh, ánh mắt thiêu đốt của cô khiến tim anh đập mạnh, như có thứ gì đó sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Lúc này Ôn Như Ý mới nhớ ra chuyện kia, nghe thấy giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi của anh, cô cảm thấy có chút ngại đối với việc mình quên chuyện này.
Đương nhiên, nhất định cũng phải cho anh câu trả lời.
Cô chỉ nhìn xung quanh một cái, phát hiện quả thực không có người qua đường, cô mới ngoắc tay với người đàn ông.
Người đàn ông không nhận thức được điều gì, chỉ tiến sát người tới.
Ôn Như Ý tiến lại gần anh, đưa tay che miệng lại, giống như đang nói lời thì thầm vậy, sau đó hôn nhẹ một cái lên tai anh với tốc độ nhanh như chớp.
“Đồng ý!”
Động tác này của cô đến bất ngờ không kịp đề phòng, khiến toàn thân người đàn ông sửng sốt, đầu anh cũng “bùng” một tiếng, giống như bị nổ tung vậy, hoàn toàn trống rỗng.
Đôi môi mềm mại, hơi thở ấm áp và hương thơm nữ tính thấm vào ruột gan, tuy chỉ thoáng qua bên tai người đàn ông nhưng lại quấn chặt lấy anh như một sợi dây tình yêu, hơi thở của anh thắt lại, toàn thân anh cứng đơ bất động, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Vừa nãy cô làm gì thế, là hôn anh sao?
Hình như là... hôn anh!!!
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh, đôi lông mi dài của Ôn Như Ý khẽ chớp, cô cười nhẹ: “Phó đoàn trưởng Tần, tôi phải về nhà rồi, lần sau gặp lại.”
“Đợi đã.”
Người đàn ông vô thức đưa tay ra kéo cô lại, nhưng đầu óc như bị rời rạc vậy, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Tôi, tôi còn có chuyện...”
Nhìn vành tai anh đỏ cả lên, ý cười nơi khóe mắt Ôn Như Ý càng rõ hơn: “Anh vẫn còn chuyện gì?”
Nụ cười của cô rạng rỡ, đôi môi đỏ mọng lan tỏa như ngọn lửa trong không gian nhỏ hẹp trong xe, người đàn ông cảm thấy mình nóng đến mức khó thở: “Vừa nãy, vừa nãy có phải em đã như thế với tôi rồi không?”
Giọng nói của anh vẫn còn vài phần run rẩy, Ôn Như Ý thấy vậy càng muốn trêu học anh, cô chớp mắt nhìn anh nói: “Vừa nãy tôi đã như thế nào với anh?”
Người phụ nữ hơi ngẩng mặt lên, quan sát ở cự ly gần, Tần Thí Viễn có thể mơ hồ nhìn thấy lông tơ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi môi đỏ mọng lúc này tràn đầy cám dỗ, cổ họng anh thắt lại, đột nhiên có một suy nghĩ muốn cắn.
Chỉ là lúc này phía sau có tiếng bước chân truyền đến, cơ thể anh hơi ưỡn ra sau, đưa tay lên chỉ vào cái tai đỏ ửng của mình, nói: “Chính là lúc nãy như thế này!”
Khóe môi Ôn Như Ý cong lên cười: “Như thế nào thế, anh nói đi?”
Nghe cô hỏi ngược lại, dường như có chút không thừa nhận vậy, Tần Trí Viễn nghiến răng nói: “Em đừng có không thừa nhận chứ, đồng chí Ôn Như Ý, rõ ràng lúc nãy em như thế với tôi rồi, em nhất định phải chịu trách nhiệm.”
Ôn Như Ý cười nói: “Phải đấy, thế không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao, tôi đồng ý làm người yêu của anh chưa?”
Lời vừa dứt, Tần Trí Viễn định thần lại, phải đấy, vừa nãy cô nói đồng ý, kể từ bây giờ, anh chính là người có người yêu rồi!
Anh nhìn người phụ nữ, người phụ nữ cũng nhìn anh, ánh mắt thiêu đốt của cô khiến tim anh đập mạnh, như có thứ gì đó sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất