Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Chương 1: Có Chuyện Xảy Ra (1)
Editor: Hye Jin
____________
"Tây Song Bản Nạp xinh đẹp không giữ được ba tôi. Thượng Hải lớn như vậy, có phải là nhà của tôi không? Ba có một nhà, mẹ có một nhà, chỉ còn lại tôi như là người thừa thãi …”
Sao lại mơ thấy bài hát này nữa rồi? Dư m tỉnh dậy từ giấc mơ, đầu đầy mồ hôi.
Hôm nay đã hẹn với chị mập bên cạnh nhà lên núi hái nấm. Ngồi dậy vệ sinh cá nhân đơn giản, ăn một miếng bánh mì, uống một cốc sữa, cô đeo giỏ lên lưng đi ra ngoài.
"Dư m, phía trước có vách núi sâu, cẩn thận nhé."
Chị mập thường xuyên lên núi, biết rõ chỗ nào không nên đi.
"Biết rồi, chị mập, em chỉ đi loanh quanh gần đây thôi."
Mục đích chính của Dư m là giải khuây, hái nấm chỉ là phụ. Mơ thấy bài hát đó khiến tâm trạng Dư m rất sa sút.
Chị mập đi hái nấm tuốt ở đằng kia, còn Dư m thì đi loanh quanh, thỉnh thoảng dừng lại ngó nghiêng, nấm chẳng hái được bao nhiêu cô lại phát hiện ra một bông hoa kỳ lạ.
Dư m như bị thôi miên chạy tới, tay chưa chạm được vào bông hoa thì trượt chân, thân thể nhanh chóng rơi xuống, chỉ để lại tiếng kêu "A... a..." đầy kinh hãi.
Lúc này, trong một phòng sinh đơn sơ, bác sĩ và y tá đang bận rộn, chỉ có thể nhìn thấy cái bụng lớn của sản phụ trên giường sinh.
"Dậy đi, cô không được ngủ, các con của cô còn đang chờ cô đấy."
Y tá vỗ vào mặt sản phụ, liên tục hét lớn.
Sản phụ từ từ mở mắt, giọng yếu ớt: "Làm ơn, cứu các con của tôi, cứu các con của tôi."
Giọng rất nhỏ, hầu như không ai nghe thấy cô nói gì.
"Chỉ có cô mới cứu được các con của cô, hãy giữ tỉnh táo, gắng sức lên."
Không biết có phải lời của bác sĩ có tác dụng hay không mà sản phụ mở to mắt, cắn chặt răng, cố gắng dùng sức.
“A…… A……”
Đau quá, không còn sức nữa, thực sự không thể làm được nữa.
“Oa…… Oa……”
"Sinh rồi, sinh rồi, mau đỡ lấy. Còn một đứa nữa, đang ra, đang ra, cẩn thận, từ từ, kéo kéo, cắt dây rốn, vỗ một cái ..."
Phòng sinh trở nên hỗn loạn, hai đứa trẻ lần lượt ra đời, hơi thở rất yếu.
"Mau, sản phụ bị xuất huyết nhiều, nhanh chóng cấp cứu."
Vu Nhân cảm thấy mình nhẹ bẫng, bay lơ lửng lên trần phòng sinh. Bên dưới, bác sĩ và y tá đang bận rộn, hai đứa trẻ đã được đưa đi làm sạch.
Vu Nhân biết mình không thể quay lại nữa, nhưng hai đứa con của mình thì sao đây, chúng còn quá nhỏ, quá yếu, làm sao sống nổi.
Trong lúc lo lắng, Vu Nhân thấy một linh hồn khác từ xa bay tới, đang từ từ hướng về cơ thể cô.
"Cầu xin cô, chăm sóc các con của tôi." Vu Nhân dùng sức hét lên, cúi đầu khom lưng ba lần.
Linh hồn đó bị hút vào cơ thể của cô, Vu Nhân thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thân thể của mình vẫn đang chảy máu, hai đứa con hơi thở yếu ớt, liệu chúng có thể sống sót không?
Một giọt nước mắt rơi ra từ mắt Vu Nhân, bay lơ lửng đến cái cây lớn ngoài kia.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng xanh phát ra từ cây, chiếu sáng toàn bộ phòng sinh. Vu Nhân thấy một quả cầu sáng màu xanh lục to bằng nắm tay bay tới, càng ngày càng gần cơ thể của mình, cuối cùng hoàn toàn hòa vào trong đó.
Vu Nhân từ trên nhìn xuống cơ thể của mình, máu dưới hạ thân dần dần ngừng chảy, hơi thở cũng mạnh dần lên. Trước khi linh hồn của Vu Nhân tan biến, cô cười, một nụ cười an tâm.
"Máu đã ngừng chảy rồi, tốt quá, tốt quá." Bác sĩ và y tá đều nở nụ cười.
"Chuyển sản phụ về phòng bệnh, quấn khăn cho các bé rồi bế đi."
“Cẩn thận, các bé còn yếu lắm.”
____________
"Tây Song Bản Nạp xinh đẹp không giữ được ba tôi. Thượng Hải lớn như vậy, có phải là nhà của tôi không? Ba có một nhà, mẹ có một nhà, chỉ còn lại tôi như là người thừa thãi …”
Sao lại mơ thấy bài hát này nữa rồi? Dư m tỉnh dậy từ giấc mơ, đầu đầy mồ hôi.
Hôm nay đã hẹn với chị mập bên cạnh nhà lên núi hái nấm. Ngồi dậy vệ sinh cá nhân đơn giản, ăn một miếng bánh mì, uống một cốc sữa, cô đeo giỏ lên lưng đi ra ngoài.
"Dư m, phía trước có vách núi sâu, cẩn thận nhé."
Chị mập thường xuyên lên núi, biết rõ chỗ nào không nên đi.
"Biết rồi, chị mập, em chỉ đi loanh quanh gần đây thôi."
Mục đích chính của Dư m là giải khuây, hái nấm chỉ là phụ. Mơ thấy bài hát đó khiến tâm trạng Dư m rất sa sút.
Chị mập đi hái nấm tuốt ở đằng kia, còn Dư m thì đi loanh quanh, thỉnh thoảng dừng lại ngó nghiêng, nấm chẳng hái được bao nhiêu cô lại phát hiện ra một bông hoa kỳ lạ.
Dư m như bị thôi miên chạy tới, tay chưa chạm được vào bông hoa thì trượt chân, thân thể nhanh chóng rơi xuống, chỉ để lại tiếng kêu "A... a..." đầy kinh hãi.
Lúc này, trong một phòng sinh đơn sơ, bác sĩ và y tá đang bận rộn, chỉ có thể nhìn thấy cái bụng lớn của sản phụ trên giường sinh.
"Dậy đi, cô không được ngủ, các con của cô còn đang chờ cô đấy."
Y tá vỗ vào mặt sản phụ, liên tục hét lớn.
Sản phụ từ từ mở mắt, giọng yếu ớt: "Làm ơn, cứu các con của tôi, cứu các con của tôi."
Giọng rất nhỏ, hầu như không ai nghe thấy cô nói gì.
"Chỉ có cô mới cứu được các con của cô, hãy giữ tỉnh táo, gắng sức lên."
Không biết có phải lời của bác sĩ có tác dụng hay không mà sản phụ mở to mắt, cắn chặt răng, cố gắng dùng sức.
“A…… A……”
Đau quá, không còn sức nữa, thực sự không thể làm được nữa.
“Oa…… Oa……”
"Sinh rồi, sinh rồi, mau đỡ lấy. Còn một đứa nữa, đang ra, đang ra, cẩn thận, từ từ, kéo kéo, cắt dây rốn, vỗ một cái ..."
Phòng sinh trở nên hỗn loạn, hai đứa trẻ lần lượt ra đời, hơi thở rất yếu.
"Mau, sản phụ bị xuất huyết nhiều, nhanh chóng cấp cứu."
Vu Nhân cảm thấy mình nhẹ bẫng, bay lơ lửng lên trần phòng sinh. Bên dưới, bác sĩ và y tá đang bận rộn, hai đứa trẻ đã được đưa đi làm sạch.
Vu Nhân biết mình không thể quay lại nữa, nhưng hai đứa con của mình thì sao đây, chúng còn quá nhỏ, quá yếu, làm sao sống nổi.
Trong lúc lo lắng, Vu Nhân thấy một linh hồn khác từ xa bay tới, đang từ từ hướng về cơ thể cô.
"Cầu xin cô, chăm sóc các con của tôi." Vu Nhân dùng sức hét lên, cúi đầu khom lưng ba lần.
Linh hồn đó bị hút vào cơ thể của cô, Vu Nhân thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thân thể của mình vẫn đang chảy máu, hai đứa con hơi thở yếu ớt, liệu chúng có thể sống sót không?
Một giọt nước mắt rơi ra từ mắt Vu Nhân, bay lơ lửng đến cái cây lớn ngoài kia.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng xanh phát ra từ cây, chiếu sáng toàn bộ phòng sinh. Vu Nhân thấy một quả cầu sáng màu xanh lục to bằng nắm tay bay tới, càng ngày càng gần cơ thể của mình, cuối cùng hoàn toàn hòa vào trong đó.
Vu Nhân từ trên nhìn xuống cơ thể của mình, máu dưới hạ thân dần dần ngừng chảy, hơi thở cũng mạnh dần lên. Trước khi linh hồn của Vu Nhân tan biến, cô cười, một nụ cười an tâm.
"Máu đã ngừng chảy rồi, tốt quá, tốt quá." Bác sĩ và y tá đều nở nụ cười.
"Chuyển sản phụ về phòng bệnh, quấn khăn cho các bé rồi bế đi."
“Cẩn thận, các bé còn yếu lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất