Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Chương 31: Xé Xác Cô Gái Kỳ Cục (3)
Editor: Hye Jin
____________
"A ... Cô đám đánh tôi, cô tính là cái giống gì, cô đánh tôi, cái đồ nữ nhân nông thôn quê mùa không biết sau hổ."
Vương Mông Dạo giống như đồ điên la hét chói tai.
Vu Nhân đặt cái sọt vào bên trong phòng, rồi lại bước ra ngoài: "Câm miệng, cô đánh thức hai bảo bối của tôi, tôi đánh chết cô."
"Anh Thư Duệ, anh mặc kệ con đàn bà kia đánh em sao?"
"Thật khôi hài, đầu óc cô bị nước vào à? Chạy đến nhà tôi nói ra nói vào, còn mở miệng muốn chồng tôi ra mặt bênh vực cô, dựa vào cái gì, dựa vào mặt cô to hay da mặt cô dày?"
Vu Nhân vốn đã quen đối đáp với những kẻ đáng ghét từ khi còn là Dư m, cô có thể làm những người xung quanh vui vẻ, nhưng cũng có thể khiến kẻ mình ghét phải hoang mang tự vấn bản thân. Mẹ kế của cô chính là ví dụ điển hình.
"Cô nói chuyện kiểu gì thế? Không có giáo dục à?"
"Cô có giáo dục sao? Đến nhà người khác mà cứ huyên thuyên không dứt, ai dạy cô thế?"
Dám nói cô không có giáo dục, để cô cho họ thấy thế nào là giáo dục!
"Tôi là chị họ của Lư Thư Duệ, cô dám nói chuyện với tôi kiểu này, có phải không muốn bước chân vào nhà họ Lư nữa không?"
"Ôi, tôi sợ quá! Cô giỏi như vậy, sao không bay lên trời luôn đi?"
"Chị họ à, hừ, ngay cả chị ruột ở đây cũng không tác dụng gì với tôi."
"Cô đúng là đồ ngu xuẩn, nếu không phải cô phạm lỗi, tôi đã không suýt mất mạng. Vậy mà còn dám đến đây lên mặt, cút khỏi nhà tôi ngay! Nhà tôi không hoan nghênh cô. Lần sau còn dám vượt rào, cẩn thận tôi đánh gãy chân chó của cô!"
Nói xong, Vu Nhân nhanh chóng chạy lên lầu, cô nghe thấy tiếng con khóc rồi.
Dưới lầu, hai người phụ nữ đứng đó không dám tin vào những gì vừa xảy ra. Không những không khiến họ ly hôn, mà còn bị ăn tát, tức chết đi được!
"Anh Thư Duệ ..."
"Thư Duệ ..."
"Tôi đã nói hết những gì cần nói. Vì tình nghĩa của hai gia đình, tôi sẽ không nói với cha mẹ chuyện cô hạ thuốc tôi. Sau này đừng đến đây nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không bảo đảm bất cứ điều gì."
Vương Mộng Dao buồn bã như thể nhà có tang, khóc lóc không ngừng.
Chị họ Lư Thư Hân ban đầu định đến để than phiền với em họ về cuộc sống khó khăn của mình, ăn uống không tốt, cô đã không thể chịu nổi rồi. Còn chưa kịp mở miệng thì đã bị người phụ nữ kia mắng mỏ một trận, còn nói gì được nữa!
"Thôi, hai người nên đi làm việc của mình đi, tôi còn nhiều việc phải làm."
Lư Thư Duệ đẩy hai người ra khỏi cổng, quay lại và đóng cửa.
Hai người bị đẩy ra không thể tin nổi, Lư Thư Duệ lại có thể làm vậy, đây có còn là Lư Thư Duệ lịch sự, ôn hòa mà họ từng quen biết không!
Vương Mộng Dao khóc lóc chạy đi, Lư Thư Hân không để ý thêm nữa, vội vàng đuổi theo. Hiện tại, Vương Mộng Dao là người duy nhất có thể giúp cô, cô không thể mất đi mối quan hệ này.
Trên lầu, Vu Nhân đã thay tã, cho con bú, vỗ nhẹ cho con ợ hơi rồi ôm cả hai xuống lầu.
"Đi hết rồi à?"
Vu Nhân đặt hai đứa nhỏ vào nôi, để chúng tự chơi một lúc, những thứ cô mang về vẫn chưa được sắp xếp, còn một số vẫn trong không gian của cô.
"Đi rồi, để anh giải thích với em, Vương Mộng Dao, chính là người em vừa tát, ba mẹ cô ta là bạn của ba mẹ anh, từ nhỏ chúng ta đã quen biết. Khi còn nhỏ, cô ta chơi với em trai anh, không hiểu sao khi lớn lên lại nói muốn lấy anh, anh chưa bao giờ có ý với cô ta. Anh đã nói với ba mẹ rồi. Không ngờ sau khi xuống nông thôn, cô ta vẫn không từ bỏ. Sau khi chúng ta kết hôn, cô ta không đến tìm anh nữa. Anh cứ nghĩ cô ta đã từ bỏ, không ngờ cô ta lại hạ thuốc anh. Khi anh nhận ra điều gì đó không đúng, thì đã muộn rồi. Anh chỉ muốn rời đi thật nhanh, không ngờ lại về đến nhà, rồi sau đó mọi chuyện xảy ra như em đã biết. Anh chưa nói với em vì không biết nói thế nào, cảm thấy quá khó tin, làm sao cô ta có thể làm chuyện đó được. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu nổi.”
____________
"A ... Cô đám đánh tôi, cô tính là cái giống gì, cô đánh tôi, cái đồ nữ nhân nông thôn quê mùa không biết sau hổ."
Vương Mông Dạo giống như đồ điên la hét chói tai.
Vu Nhân đặt cái sọt vào bên trong phòng, rồi lại bước ra ngoài: "Câm miệng, cô đánh thức hai bảo bối của tôi, tôi đánh chết cô."
"Anh Thư Duệ, anh mặc kệ con đàn bà kia đánh em sao?"
"Thật khôi hài, đầu óc cô bị nước vào à? Chạy đến nhà tôi nói ra nói vào, còn mở miệng muốn chồng tôi ra mặt bênh vực cô, dựa vào cái gì, dựa vào mặt cô to hay da mặt cô dày?"
Vu Nhân vốn đã quen đối đáp với những kẻ đáng ghét từ khi còn là Dư m, cô có thể làm những người xung quanh vui vẻ, nhưng cũng có thể khiến kẻ mình ghét phải hoang mang tự vấn bản thân. Mẹ kế của cô chính là ví dụ điển hình.
"Cô nói chuyện kiểu gì thế? Không có giáo dục à?"
"Cô có giáo dục sao? Đến nhà người khác mà cứ huyên thuyên không dứt, ai dạy cô thế?"
Dám nói cô không có giáo dục, để cô cho họ thấy thế nào là giáo dục!
"Tôi là chị họ của Lư Thư Duệ, cô dám nói chuyện với tôi kiểu này, có phải không muốn bước chân vào nhà họ Lư nữa không?"
"Ôi, tôi sợ quá! Cô giỏi như vậy, sao không bay lên trời luôn đi?"
"Chị họ à, hừ, ngay cả chị ruột ở đây cũng không tác dụng gì với tôi."
"Cô đúng là đồ ngu xuẩn, nếu không phải cô phạm lỗi, tôi đã không suýt mất mạng. Vậy mà còn dám đến đây lên mặt, cút khỏi nhà tôi ngay! Nhà tôi không hoan nghênh cô. Lần sau còn dám vượt rào, cẩn thận tôi đánh gãy chân chó của cô!"
Nói xong, Vu Nhân nhanh chóng chạy lên lầu, cô nghe thấy tiếng con khóc rồi.
Dưới lầu, hai người phụ nữ đứng đó không dám tin vào những gì vừa xảy ra. Không những không khiến họ ly hôn, mà còn bị ăn tát, tức chết đi được!
"Anh Thư Duệ ..."
"Thư Duệ ..."
"Tôi đã nói hết những gì cần nói. Vì tình nghĩa của hai gia đình, tôi sẽ không nói với cha mẹ chuyện cô hạ thuốc tôi. Sau này đừng đến đây nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không bảo đảm bất cứ điều gì."
Vương Mộng Dao buồn bã như thể nhà có tang, khóc lóc không ngừng.
Chị họ Lư Thư Hân ban đầu định đến để than phiền với em họ về cuộc sống khó khăn của mình, ăn uống không tốt, cô đã không thể chịu nổi rồi. Còn chưa kịp mở miệng thì đã bị người phụ nữ kia mắng mỏ một trận, còn nói gì được nữa!
"Thôi, hai người nên đi làm việc của mình đi, tôi còn nhiều việc phải làm."
Lư Thư Duệ đẩy hai người ra khỏi cổng, quay lại và đóng cửa.
Hai người bị đẩy ra không thể tin nổi, Lư Thư Duệ lại có thể làm vậy, đây có còn là Lư Thư Duệ lịch sự, ôn hòa mà họ từng quen biết không!
Vương Mộng Dao khóc lóc chạy đi, Lư Thư Hân không để ý thêm nữa, vội vàng đuổi theo. Hiện tại, Vương Mộng Dao là người duy nhất có thể giúp cô, cô không thể mất đi mối quan hệ này.
Trên lầu, Vu Nhân đã thay tã, cho con bú, vỗ nhẹ cho con ợ hơi rồi ôm cả hai xuống lầu.
"Đi hết rồi à?"
Vu Nhân đặt hai đứa nhỏ vào nôi, để chúng tự chơi một lúc, những thứ cô mang về vẫn chưa được sắp xếp, còn một số vẫn trong không gian của cô.
"Đi rồi, để anh giải thích với em, Vương Mộng Dao, chính là người em vừa tát, ba mẹ cô ta là bạn của ba mẹ anh, từ nhỏ chúng ta đã quen biết. Khi còn nhỏ, cô ta chơi với em trai anh, không hiểu sao khi lớn lên lại nói muốn lấy anh, anh chưa bao giờ có ý với cô ta. Anh đã nói với ba mẹ rồi. Không ngờ sau khi xuống nông thôn, cô ta vẫn không từ bỏ. Sau khi chúng ta kết hôn, cô ta không đến tìm anh nữa. Anh cứ nghĩ cô ta đã từ bỏ, không ngờ cô ta lại hạ thuốc anh. Khi anh nhận ra điều gì đó không đúng, thì đã muộn rồi. Anh chỉ muốn rời đi thật nhanh, không ngờ lại về đến nhà, rồi sau đó mọi chuyện xảy ra như em đã biết. Anh chưa nói với em vì không biết nói thế nào, cảm thấy quá khó tin, làm sao cô ta có thể làm chuyện đó được. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu nổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất