Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Chương 42: Thu Thập Hạt Giống Lương Thực (4)
Editor: Hye Jin
____________
"Em đến đúng lúc, chỗ này còn một ít hạt giống từ năm trước, vốn định vài ngày nữa sẽ bán thành lương thực rồi. Chị cho em hết đấy."
Chị Văn Anh đi ra ngoài, một lúc sau quay lại với một chiếc giỏ bên trong đựng đầy các túi hạt giống như lúa mì, ngô, lúa nước, cải dầu, đậu nành... Nhiều loại đa dạng nhưng số lượng không nhiều, chỉ là hàng mẫu thôi.
Vu Nhân mừng rỡ, ngoài lúa ra, những loại lương thực phổ biến khác đều đã có, khỏi phải mất công tìm kiếm nữa.
"Chị đúng là chị ruột của em mà!"
Vu Nhân vui sướng chạy đến ôm chầm lấy Mộc Văn Anh, nhảy cẫng lên đầy phấn khích.
"Được rồi, em làm mẹ rồi mà sao còn trẻ con thế, ngày càng ấu trĩ."
"Hì hì..."
Vu Nhân cũng hơi xấu hổ, mình quá kích động rồi.
"Những hạt giống này em trả tiền theo giá lương thực là được rồi. Em không đến thì chúng cũng sẽ được phát đi như lương thực thôi."
Mộc Văn Anh biết Vu Nhân định nói gì, liền chặn lời cô lại. Cô làm đúng quy định, không hề có chuyện lợi dụng công quyền, chủ nhiệm chỗ cô đã đưa ra thông báo rồi.
Vu Nhân làm theo lời chị Văn Anh, trả tiền và phiếu tương ứng, rồi đặt chiếc giỏ đựng hạt giống vào khoảng trống dưới xe nôi. Khi làm xe này, Vu Nhân đã yêu cầu thiết kế riêng để đựng đồ cho bọn trẻ, xung quanh dùng vải dày che kín, nhìn từ bên ngoài không thấy gì, rất kín đáo.
Sau khi đặt giỏ xong, Vu Nhân lấy kẹo sữa thỏ trắng đã chuẩn bị sẵn ra, nhanh chóng nhét vào tay chị Văn Anh rồi đẩy xe chạy đi.
Mộc Văn Anh nhìn gói giấy trong tay, cảm thấy nặng trĩu, không biết bên trong là gì. Đặt lên bàn, mở ra, chị giật mình thấy đó là kẹo sữa thỏ trắng, món này hiếm có, dù có tiền cũng khó mà mua được.
Mộc Văn Anh cảm thấy lòng mình như được sưởi ấm, Vu Nhân trước đây dù không hay nói chuyện vậy mà lại rất tinh tế, nhớ rõ chị hay bị hạ đường huyết nên tặng kẹo.
Trong khi đó, Vu Nhân vừa rời đi vừa mừng rỡ, cảm thấy mình lại tiến thêm một bước gần hơn đến mục tiêu tự do lương thực.
Cô vừa ngân nga bài hát vừa bước vào văn phòng, chị Vương chưa đến, thật tốt, cô có thể chuyển giỏ hạt giống vào không gian để tránh bị phát hiện.
Nói về không gian, sau nhiều lần thử nghiệm, Vu Nhân đã biết được một số quy tắc sử dụng.
Không gian có thể chứa vật sống, và khu vực bảo quản chính là mảnh đất cứng đã được hình thành qua hàng trăm năm nhờ quần chúng ăn dưa mỗi thời kỳ. Nó giống như một kho chứa.
Điều bất ngờ là cùng một loại đồ vật có thể được lưu trữ vô hạn, nghĩa là, nếu Vu Nhân thu hoạch một giỏ cà chua để trên mặt đất cứng đó, sau đó hái thêm một giỏ nữa, cô vẫn có thể để thêm vào, như thể là một cái hố không đáy, có thể chứa vô hạn những thứ cùng loại.
Chức năng này được Vu Nhân phát hiện tình cờ và đã thử nghiệm nhiều lần. Nếu cô để hai giỏ cà chua, chúng sẽ không tự hợp lại, mà cô phải dùng tay để hợp chúng lại với nhau.
Tại sao lại thế thì vẫn là một bí ẩn. Có không gian và linh tuyền đã là chuyện lạ rồi, thì chuyện gì cũng dễ chấp nhận hơn.
Việc cất đồ cũng trở nên tiện lợi hơn nhiều, chỉ cần Vu Nhân chạm vào vật cần cất, dùng ý niệm là có thể điều khiển nó cất vào không gian. Nếu có thể dùng ý niệm để trồng trọt, thu hoạch thì thật là tuyệt vời, nhưng thôi, con người phải biết đủ mới sống vui vẻ được!
Sau khi cất xong mọi thứ, cô đợi đến tối để vào không gian trồng trọt. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô còn rất nhiều đơn hàng cần xử lý. Ở đâu cũng phải biết làm tròn trách nhiệm, ở cơ quan thì phải làm việc cho tốt.
____________
"Em đến đúng lúc, chỗ này còn một ít hạt giống từ năm trước, vốn định vài ngày nữa sẽ bán thành lương thực rồi. Chị cho em hết đấy."
Chị Văn Anh đi ra ngoài, một lúc sau quay lại với một chiếc giỏ bên trong đựng đầy các túi hạt giống như lúa mì, ngô, lúa nước, cải dầu, đậu nành... Nhiều loại đa dạng nhưng số lượng không nhiều, chỉ là hàng mẫu thôi.
Vu Nhân mừng rỡ, ngoài lúa ra, những loại lương thực phổ biến khác đều đã có, khỏi phải mất công tìm kiếm nữa.
"Chị đúng là chị ruột của em mà!"
Vu Nhân vui sướng chạy đến ôm chầm lấy Mộc Văn Anh, nhảy cẫng lên đầy phấn khích.
"Được rồi, em làm mẹ rồi mà sao còn trẻ con thế, ngày càng ấu trĩ."
"Hì hì..."
Vu Nhân cũng hơi xấu hổ, mình quá kích động rồi.
"Những hạt giống này em trả tiền theo giá lương thực là được rồi. Em không đến thì chúng cũng sẽ được phát đi như lương thực thôi."
Mộc Văn Anh biết Vu Nhân định nói gì, liền chặn lời cô lại. Cô làm đúng quy định, không hề có chuyện lợi dụng công quyền, chủ nhiệm chỗ cô đã đưa ra thông báo rồi.
Vu Nhân làm theo lời chị Văn Anh, trả tiền và phiếu tương ứng, rồi đặt chiếc giỏ đựng hạt giống vào khoảng trống dưới xe nôi. Khi làm xe này, Vu Nhân đã yêu cầu thiết kế riêng để đựng đồ cho bọn trẻ, xung quanh dùng vải dày che kín, nhìn từ bên ngoài không thấy gì, rất kín đáo.
Sau khi đặt giỏ xong, Vu Nhân lấy kẹo sữa thỏ trắng đã chuẩn bị sẵn ra, nhanh chóng nhét vào tay chị Văn Anh rồi đẩy xe chạy đi.
Mộc Văn Anh nhìn gói giấy trong tay, cảm thấy nặng trĩu, không biết bên trong là gì. Đặt lên bàn, mở ra, chị giật mình thấy đó là kẹo sữa thỏ trắng, món này hiếm có, dù có tiền cũng khó mà mua được.
Mộc Văn Anh cảm thấy lòng mình như được sưởi ấm, Vu Nhân trước đây dù không hay nói chuyện vậy mà lại rất tinh tế, nhớ rõ chị hay bị hạ đường huyết nên tặng kẹo.
Trong khi đó, Vu Nhân vừa rời đi vừa mừng rỡ, cảm thấy mình lại tiến thêm một bước gần hơn đến mục tiêu tự do lương thực.
Cô vừa ngân nga bài hát vừa bước vào văn phòng, chị Vương chưa đến, thật tốt, cô có thể chuyển giỏ hạt giống vào không gian để tránh bị phát hiện.
Nói về không gian, sau nhiều lần thử nghiệm, Vu Nhân đã biết được một số quy tắc sử dụng.
Không gian có thể chứa vật sống, và khu vực bảo quản chính là mảnh đất cứng đã được hình thành qua hàng trăm năm nhờ quần chúng ăn dưa mỗi thời kỳ. Nó giống như một kho chứa.
Điều bất ngờ là cùng một loại đồ vật có thể được lưu trữ vô hạn, nghĩa là, nếu Vu Nhân thu hoạch một giỏ cà chua để trên mặt đất cứng đó, sau đó hái thêm một giỏ nữa, cô vẫn có thể để thêm vào, như thể là một cái hố không đáy, có thể chứa vô hạn những thứ cùng loại.
Chức năng này được Vu Nhân phát hiện tình cờ và đã thử nghiệm nhiều lần. Nếu cô để hai giỏ cà chua, chúng sẽ không tự hợp lại, mà cô phải dùng tay để hợp chúng lại với nhau.
Tại sao lại thế thì vẫn là một bí ẩn. Có không gian và linh tuyền đã là chuyện lạ rồi, thì chuyện gì cũng dễ chấp nhận hơn.
Việc cất đồ cũng trở nên tiện lợi hơn nhiều, chỉ cần Vu Nhân chạm vào vật cần cất, dùng ý niệm là có thể điều khiển nó cất vào không gian. Nếu có thể dùng ý niệm để trồng trọt, thu hoạch thì thật là tuyệt vời, nhưng thôi, con người phải biết đủ mới sống vui vẻ được!
Sau khi cất xong mọi thứ, cô đợi đến tối để vào không gian trồng trọt. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô còn rất nhiều đơn hàng cần xử lý. Ở đâu cũng phải biết làm tròn trách nhiệm, ở cơ quan thì phải làm việc cho tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất