Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Chương 47: Hái Nấm (1)
Editor: Hye Jin
____________
Bận rộn suốt một tuần, tất cả những thứ cần trồng đã được trồng hết, thậm chí cây ăn quả cũng đã được trồng.
Nhắc đến cây ăn quả, phải cảm ơn chị Vương. Ngày hôm sau ngay cái hôm cô nói chuyện cây ăn quả, chị Vương đã mang đến hơn hai mươi cây ăn quả lớn nhỏ với đủ loại khác nhau. Cây chuối, cây vải, cây mận, cây mít, cây xoài... Có rất nhiều loại mà Vu Nhân cũng không nhận ra, tóm lại những cây này đủ để biến khu vườn của cô thành một vườn trái cây nhỏ.
Chị Vương đã giúp cô mang cây ăn quả về nhà, sau đó chị Vương phải vội đi làm. Vu Nhân xin nghỉ một lúc, trồng những cây có thể ra quả vào năm sau ở những chỗ đã quy hoạch trong sân, đào hố, tưới nước linh tuyền, đặt cây xuống, rồi lấp đất và dậm chân cho chặt.
Cùng với những thao tác như vậy, Vu Nhân đã trồng vài cây lớn hơn, rồi trồng thêm vài cây nhỏ tượng trưng, còn lại thì cô để vào không gian, tối đến sẽ trồng sau. Không ai sẽ đến hỏi cô đã lấy tổng cộng bao nhiêu cây, chị Vương chắc chắn cũng không nhớ hết.
Rửa tay xong, cô lấy mấy tấm vải đã hứa cho chị Vương, và thêm một nắm kẹo sữa thỏ trắng, thêm ít quà vì số cây này còn nhiều hơn cô tưởng tượng, thật đáng giá.
Chị Vương nhận vải dệt đã rất hài lòng, khi thấy thêm kẹo sữa thỏ trắng thì còn vui hơn nữa. Mấy đứa con nhà cô có thể ăn đỡ thèm, có tiền cũng khó mua được kẹo này, huống chi nhà cô không có điều kiện mua kẹo sữa thỏ trắng để ăn.
Nhờ vụ trao đổi cây ăn quả này, quan hệ giữa chị Vương và Vu Nhân càng trở nên tốt đẹp hơn, dường như giữa họ có một bí mật chung nào đó. Hai người thường giúp đỡ nhau khiến công việc và cuộc sống cũng thuận tiện hơn nhiều.
Sau khi bước sang tháng tám, hai đứa nhỏ cũng đã được hơn 100 ngày. Bác sĩ kiểm tra và cho biết mọi thứ đều ổn, không có gì khác biệt so với những đứa trẻ cùng tuổi, cân nặng cũng đã tăng lên. Sau này chỉ cần chú ý đến dinh dưỡng, vì sinh non nên nếu thời tiết thay đổi đột ngột hoặc mệt mỏi quá mức thì cơ thể sẽ có phản ứng.
Vu Nhân thở phào nhẹ nhõm, miễn là không ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của hai đứa nhỏ, còn lại cứ từ từ nuôi dưỡng. Có mầm thì không lo gì về chuyện cây không lớn.
Sau khi tăng cân, diện mạo của hai đứa trẻ đã thay đổi đáng kể. Con trai giống ba rõ ràng, còn con gái thì chọn lọc những ưu điểm của cả hai người mà phát triển, trông tinh tế hơn một chút. Lúc này có thể xác định chắc chắn là không bị ôm nhầm, đúng là con ruột.
Hiện giờ, mặc dù không thể tổ chức lễ kỷ niệm 100 ngày, nhưng Vu Nhân và Lư Thư Duệ vẫn bế con đến tiệm chụp ảnh. Chụp mỗi đứa một tấm chân dung, hai đứa ngồi cùng nhau chụp một tấm, cả gia đình bốn người chụp chung một bức ảnh gia đình. Hai người bế hai đứa trẻ ngồi trên ghế, nền là một cái cây lớn.
Sau khi vượt qua 100 ngày, không có gì thay đổi lớn ở Bình Bình, còn An An biểu hiện muốn lật người. Người ta thường nói ba tháng lật, sáu tháng ngồi, bảy tháng bò, và điều đó khá chính xác, dù An An chưa lật thành công lần nào cơ mà đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tháng tám cũng là mùa mà các loại nấm phát triển mạnh mẽ. Mỗi ngày, Vu Nhân dậy từ sáng sớm, đeo giỏ lên lưng rồi lên núi. Lúc này, trên núi đã có rất nhiều người, đều là những người dậy sớm để hái nấm.
Núi ở đây không phải là rừng nguyên sinh, chỉ là khu vực biên giới, chưa đến chân núi lớn. Nghe nói, trong rừng lớn có nhiều động vật nguy hiểm như hổ, bò rừng, voi, nhiều nhất là rắn độc, rất khó phòng tránh.
Thực ra, Vu Nhân không nhận ra được nhiều loại nấm, chỉ có những loại phổ biến như nấm đầu xanh, nấm gan bò, nấm mối trắng, nấm đùi gà, nấm cọ, nấm bầu dục xanh, nấm sữa... Có rất nhiều loại mà cô nhận ra cũng như không nhận ra. Tỉnh Vân Nam này có hơn 200 loại nấm có thể ăn được, chiếm hơn một nửa số nấm ăn được trên toàn thế giới, hình thành nên "văn hóa nấm" đặc trưng.
____________
Bận rộn suốt một tuần, tất cả những thứ cần trồng đã được trồng hết, thậm chí cây ăn quả cũng đã được trồng.
Nhắc đến cây ăn quả, phải cảm ơn chị Vương. Ngày hôm sau ngay cái hôm cô nói chuyện cây ăn quả, chị Vương đã mang đến hơn hai mươi cây ăn quả lớn nhỏ với đủ loại khác nhau. Cây chuối, cây vải, cây mận, cây mít, cây xoài... Có rất nhiều loại mà Vu Nhân cũng không nhận ra, tóm lại những cây này đủ để biến khu vườn của cô thành một vườn trái cây nhỏ.
Chị Vương đã giúp cô mang cây ăn quả về nhà, sau đó chị Vương phải vội đi làm. Vu Nhân xin nghỉ một lúc, trồng những cây có thể ra quả vào năm sau ở những chỗ đã quy hoạch trong sân, đào hố, tưới nước linh tuyền, đặt cây xuống, rồi lấp đất và dậm chân cho chặt.
Cùng với những thao tác như vậy, Vu Nhân đã trồng vài cây lớn hơn, rồi trồng thêm vài cây nhỏ tượng trưng, còn lại thì cô để vào không gian, tối đến sẽ trồng sau. Không ai sẽ đến hỏi cô đã lấy tổng cộng bao nhiêu cây, chị Vương chắc chắn cũng không nhớ hết.
Rửa tay xong, cô lấy mấy tấm vải đã hứa cho chị Vương, và thêm một nắm kẹo sữa thỏ trắng, thêm ít quà vì số cây này còn nhiều hơn cô tưởng tượng, thật đáng giá.
Chị Vương nhận vải dệt đã rất hài lòng, khi thấy thêm kẹo sữa thỏ trắng thì còn vui hơn nữa. Mấy đứa con nhà cô có thể ăn đỡ thèm, có tiền cũng khó mua được kẹo này, huống chi nhà cô không có điều kiện mua kẹo sữa thỏ trắng để ăn.
Nhờ vụ trao đổi cây ăn quả này, quan hệ giữa chị Vương và Vu Nhân càng trở nên tốt đẹp hơn, dường như giữa họ có một bí mật chung nào đó. Hai người thường giúp đỡ nhau khiến công việc và cuộc sống cũng thuận tiện hơn nhiều.
Sau khi bước sang tháng tám, hai đứa nhỏ cũng đã được hơn 100 ngày. Bác sĩ kiểm tra và cho biết mọi thứ đều ổn, không có gì khác biệt so với những đứa trẻ cùng tuổi, cân nặng cũng đã tăng lên. Sau này chỉ cần chú ý đến dinh dưỡng, vì sinh non nên nếu thời tiết thay đổi đột ngột hoặc mệt mỏi quá mức thì cơ thể sẽ có phản ứng.
Vu Nhân thở phào nhẹ nhõm, miễn là không ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của hai đứa nhỏ, còn lại cứ từ từ nuôi dưỡng. Có mầm thì không lo gì về chuyện cây không lớn.
Sau khi tăng cân, diện mạo của hai đứa trẻ đã thay đổi đáng kể. Con trai giống ba rõ ràng, còn con gái thì chọn lọc những ưu điểm của cả hai người mà phát triển, trông tinh tế hơn một chút. Lúc này có thể xác định chắc chắn là không bị ôm nhầm, đúng là con ruột.
Hiện giờ, mặc dù không thể tổ chức lễ kỷ niệm 100 ngày, nhưng Vu Nhân và Lư Thư Duệ vẫn bế con đến tiệm chụp ảnh. Chụp mỗi đứa một tấm chân dung, hai đứa ngồi cùng nhau chụp một tấm, cả gia đình bốn người chụp chung một bức ảnh gia đình. Hai người bế hai đứa trẻ ngồi trên ghế, nền là một cái cây lớn.
Sau khi vượt qua 100 ngày, không có gì thay đổi lớn ở Bình Bình, còn An An biểu hiện muốn lật người. Người ta thường nói ba tháng lật, sáu tháng ngồi, bảy tháng bò, và điều đó khá chính xác, dù An An chưa lật thành công lần nào cơ mà đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tháng tám cũng là mùa mà các loại nấm phát triển mạnh mẽ. Mỗi ngày, Vu Nhân dậy từ sáng sớm, đeo giỏ lên lưng rồi lên núi. Lúc này, trên núi đã có rất nhiều người, đều là những người dậy sớm để hái nấm.
Núi ở đây không phải là rừng nguyên sinh, chỉ là khu vực biên giới, chưa đến chân núi lớn. Nghe nói, trong rừng lớn có nhiều động vật nguy hiểm như hổ, bò rừng, voi, nhiều nhất là rắn độc, rất khó phòng tránh.
Thực ra, Vu Nhân không nhận ra được nhiều loại nấm, chỉ có những loại phổ biến như nấm đầu xanh, nấm gan bò, nấm mối trắng, nấm đùi gà, nấm cọ, nấm bầu dục xanh, nấm sữa... Có rất nhiều loại mà cô nhận ra cũng như không nhận ra. Tỉnh Vân Nam này có hơn 200 loại nấm có thể ăn được, chiếm hơn một nửa số nấm ăn được trên toàn thế giới, hình thành nên "văn hóa nấm" đặc trưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất