Thập Niên 70: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Pháo Hôi Bật Hack Nghịch Tập
Chương 18:
Sau khi tắm rửa xong, Tô Mạt ngồi ở cửa vừa lau tóc vừa suy nghĩ sắp xếp tiếp theo.
Mặc dù nguyên chủ là người có tiền, nhưng trước mắt số đồ cô ấy để lại có thể dùng được thật sự cũng không nhiều.
Số tiền trong hai cuốn sổ tiết kiệm, chưa nói đến vấn đề ở thời đại này không thể rút tiền xuyên tỉnh, dù có thể, cô cũng chưa định rút.
Số tiền tám mươi ngàn Tô Trọng Lê để lại thuộc về hai anh em Tô Đình Khiêm và Tô Đình Đức. Cô cũng định giữ lại ba nghìn của cha mẹ nguyên chủ, nếu có một ngày họ có thể về thành trước thời hạn, cô mang qua cho họ cũng có tài sản mà dùng.
Còn dư lại một nghìn ba mươi tệ của nguyên chủ, nhìn có vẻ nhiều, nhưng trong tình huống cái gì cũng phải mua thì không quá vài năm. Chủ yếu do cô không có phiếu, rất nhiều thứ đều phải mua trong chợ đen, dĩ nhiên giá cả sẽ đắt hơn.
Hơn nữa cô phải để dành tiền, chờ thi tốt nghiệp xong sẽ thi đại học, hoàn thành giấc mơ Thanh Hoa của mình. Sau đó mượn làn gió cải cách để tích trữ nhà cửa, làm ăn, phát tài!
Vì vậy, cô phải có tiền!
Dựa vào cái gì để kiếm tiền đây? Dùng dị năng để thúc đẩy hoa quả, rau cải sinh trưởng mang ra chợ bán?
Chỉ có thể miễn cưỡng xem như là một lựa chọn dự phòng.
Giá cả hoa quả rau cải ở thời đại này thấp, không bán được bao nhiêu tiền, muốn bán chỉ có thể chờ hết mùa, bán những loại quý hiếm mới có thể lên giá.
Nếu như hợp tác trực tiếp với chợ đen, rau quả sẽ không để được lâu, người trong chợ đen chắc không dám ăn tham một lượng hàng lớn, chỉ có thể cung ứng một lượng nhỏ. Nhưng nhiều lần như thế, nguy hiểm cũng sẽ lớn hơn, lỡ như một ngày nào đó không may bị bắt thì được không bù mất.
Vì thế chưa tìm được cách an toàn, chỉ có thể tìm cách dự bị.
Nhưng mà, cô có thể đến chợ đen bán một số đồ để kiếm thêm thu nhập.
Nếu thúc đẩy sinh trưởng giá thấp mang lại giá trị hiệu quả và lợi ích không cao, vậy thì thúc đẩy sinh trưởng giá trị cao.
Cô nhớ rõ ở Đông Bắc có rất nhiều nhân sâm núi. Nếu cô có thể tìm được nhân sâm núi, vậy có thể thúc đẩy sinh trưởng nhân sâm núi mang đi bán.
Cô nhớ trong tiểu thuyết niên đại khác, một cây nhân sâm núi có thể bán một hai trăm tệ. Nếu hai đến ba tháng có thể bán một cây nhân sâm, vậy cũng không thua những người lãnh lương bao nhiêu.
Nhưng chuyện này chỉ được coi là thu nhập bí mật, không thể lộ ra bên ngoài.
Ở nơi tận thể khổ cực này, cô nghĩ tới cuộc sống có thể ăn thịt. Do đó, cô muốn sống sống tốt không bị người khác chỉ trích, nhất định phải có một nguồn thu nhập ở ngoài sáng.
Nguyên chủ là cán sự tuyên truyền trong xưởng may, cách hành văn vẫn còn rất cứng. Lúc ở Thượng Hải, cô ấy thường xuyên gửi bản thảo cho các tòa soạn, hầu như đều không được đăng tải.
Vốn dĩ trong thời kỳ đặc thù, gửi bản thảo là không có tiền nhuận bút, bình thường chỉ nhận được phiếu chứng nhận hoặc một mẫu đã được in sẵn.
Sau này, biên tập tòa soạn yêu quý tài hoa của cô ấy, đã xin cho cô ấy một thẻ chứng nhận "Cộng tác viên thông tin ngoài biên chế", giống như các cộng tác viên khác, cô gửi bản thảo sẽ được tính tiền nhuận bút. Đáng tiếc, cái thẻ này mới xin được một tháng thì nguyên chủ đã về quê.
Tô Mạt nghĩ, tháng trước hình như nguyên chủ nhận được hơn hai mươi tệ tiền nhuận bút.
Mặc dù nguyên chủ là người có tiền, nhưng trước mắt số đồ cô ấy để lại có thể dùng được thật sự cũng không nhiều.
Số tiền trong hai cuốn sổ tiết kiệm, chưa nói đến vấn đề ở thời đại này không thể rút tiền xuyên tỉnh, dù có thể, cô cũng chưa định rút.
Số tiền tám mươi ngàn Tô Trọng Lê để lại thuộc về hai anh em Tô Đình Khiêm và Tô Đình Đức. Cô cũng định giữ lại ba nghìn của cha mẹ nguyên chủ, nếu có một ngày họ có thể về thành trước thời hạn, cô mang qua cho họ cũng có tài sản mà dùng.
Còn dư lại một nghìn ba mươi tệ của nguyên chủ, nhìn có vẻ nhiều, nhưng trong tình huống cái gì cũng phải mua thì không quá vài năm. Chủ yếu do cô không có phiếu, rất nhiều thứ đều phải mua trong chợ đen, dĩ nhiên giá cả sẽ đắt hơn.
Hơn nữa cô phải để dành tiền, chờ thi tốt nghiệp xong sẽ thi đại học, hoàn thành giấc mơ Thanh Hoa của mình. Sau đó mượn làn gió cải cách để tích trữ nhà cửa, làm ăn, phát tài!
Vì vậy, cô phải có tiền!
Dựa vào cái gì để kiếm tiền đây? Dùng dị năng để thúc đẩy hoa quả, rau cải sinh trưởng mang ra chợ bán?
Chỉ có thể miễn cưỡng xem như là một lựa chọn dự phòng.
Giá cả hoa quả rau cải ở thời đại này thấp, không bán được bao nhiêu tiền, muốn bán chỉ có thể chờ hết mùa, bán những loại quý hiếm mới có thể lên giá.
Nếu như hợp tác trực tiếp với chợ đen, rau quả sẽ không để được lâu, người trong chợ đen chắc không dám ăn tham một lượng hàng lớn, chỉ có thể cung ứng một lượng nhỏ. Nhưng nhiều lần như thế, nguy hiểm cũng sẽ lớn hơn, lỡ như một ngày nào đó không may bị bắt thì được không bù mất.
Vì thế chưa tìm được cách an toàn, chỉ có thể tìm cách dự bị.
Nhưng mà, cô có thể đến chợ đen bán một số đồ để kiếm thêm thu nhập.
Nếu thúc đẩy sinh trưởng giá thấp mang lại giá trị hiệu quả và lợi ích không cao, vậy thì thúc đẩy sinh trưởng giá trị cao.
Cô nhớ rõ ở Đông Bắc có rất nhiều nhân sâm núi. Nếu cô có thể tìm được nhân sâm núi, vậy có thể thúc đẩy sinh trưởng nhân sâm núi mang đi bán.
Cô nhớ trong tiểu thuyết niên đại khác, một cây nhân sâm núi có thể bán một hai trăm tệ. Nếu hai đến ba tháng có thể bán một cây nhân sâm, vậy cũng không thua những người lãnh lương bao nhiêu.
Nhưng chuyện này chỉ được coi là thu nhập bí mật, không thể lộ ra bên ngoài.
Ở nơi tận thể khổ cực này, cô nghĩ tới cuộc sống có thể ăn thịt. Do đó, cô muốn sống sống tốt không bị người khác chỉ trích, nhất định phải có một nguồn thu nhập ở ngoài sáng.
Nguyên chủ là cán sự tuyên truyền trong xưởng may, cách hành văn vẫn còn rất cứng. Lúc ở Thượng Hải, cô ấy thường xuyên gửi bản thảo cho các tòa soạn, hầu như đều không được đăng tải.
Vốn dĩ trong thời kỳ đặc thù, gửi bản thảo là không có tiền nhuận bút, bình thường chỉ nhận được phiếu chứng nhận hoặc một mẫu đã được in sẵn.
Sau này, biên tập tòa soạn yêu quý tài hoa của cô ấy, đã xin cho cô ấy một thẻ chứng nhận "Cộng tác viên thông tin ngoài biên chế", giống như các cộng tác viên khác, cô gửi bản thảo sẽ được tính tiền nhuận bút. Đáng tiếc, cái thẻ này mới xin được một tháng thì nguyên chủ đã về quê.
Tô Mạt nghĩ, tháng trước hình như nguyên chủ nhận được hơn hai mươi tệ tiền nhuận bút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất