Thập Niên 70: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Pháo Hôi Bật Hack Nghịch Tập
Chương 46:
Trong lúc chị gái bán hàng lấy ga trải giường và chăn bông, Tô Mạt đi mua sọt trúc to, sọt trúc có hai cái móc treo ở hai bên, có thể treo vào xe đạp.
Có lẽ sọt trúc này do công xã sản xuất, không cần phiếu, chỉ hai hào một cái.
Lục Trường Chinh nhận lấy sọt, để đồ đạc vào trong sọt.
Chị gái lại nhanh chóng lấy đồ ra giới thiệu với Tô Mạt.
"Đây là chăn bông ở phía Nam, em nhìn màu sắc này xem rất may mắn, hoa văn được in tinh xảo, kiểu dáng còn mới mẻ độc đáo. Đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy cái chăn tốt như vậy, hợp với mấy người trẻ bọn em. Chị thấy em là người thoải mái nên mới lấy ra cho em xem. Hợp tác xã mua bán của chúng ta cũng không có nhiều, chỉ có hai ba chiếc."
Chị gái thấy Tô Mạt mua nhiều đồ như vậy mà không thèm chớp mắt, biết người ta là nhà giàu kết hôn, lúc này mới lấy ra.
"Cũng không đắt, chăn tốt như vậy, chỉ cần mười tệ ba hào và phiếu vải năm mét."
Bây giờ gần như không bán ga trải giường may sẵn, mọi người đều mua vỏ chăn, sau đó mua vải bông nhét vào. Chỉ cần mười lăm mét vải bông và một vỏ chăn là có thể may được một bộ chăn ga.
"Bộ ga giường in hoa này cũng rất đẹp, hoa văn đa dạng, chỉ cần tám tệ bốn hào năm xu thêm phiếu vải năm mét là mua được."
Tô Mạt nhớ nguyên chủ cũng có một cái ga trải giường, cô nói: "Vậy em cũng lấy một cái."
Chị gái cười hở cả lợi: "Được, tổng cộng 18.58 tệ, phiếu vải mười mét, có cần vải bông không? Cái chăn đắt như vậy, tốt nhất vẫn nên may bằng vải bông."
"Được, vậy cũng lấy, may một bộ chăn ga cần khoảng bao nhiêu mét?" Tô Mạt hỏi, cô không biết những thứ này.
"Với chiều rộng như vậy chỉ cần mười lăm mét là đủ rồi." Chị gái cười nói.
Trước kia nguyên chủ làm việc ở xưởng dệt, hầu hết quần áo cũng mua của cửa hàng Hữu Nghị, tiết kiệm được không ít phiếu vải, gồm cả loại dùng được ở cả nước.
Tô Mạt yên lặng tính toán, chắc là đủ, nhân tiện nói: "Vậy lấy mười lăm mét."
"Được, loại vải bông trắng này có giá hai hào tám một mét, mười lăm mét thì là 4.2 tệ."
Chị gái vừa nói vừa nhanh chóng đo vải, sau khi đo được mười lăm mét, trước khi cắt chị ấy còn kéo ra thêm khoảng mười mm.
"Chị cắt thêm cho em, lúc may không sợ bị chật, có thể dư dả một ít."
Bởi vì vải bông có tính co dãn, khi kéo thẳng và trải phẳng sẽ có chênh lệch từ mười đến mười lăm cm, lúc nãy khi chị ấy cắt vải đã dùng lực kéo, sợ kích thước không đủ nên cắt dư ra.
Sau khi cắt xong, chị cả nhanh chóng gập vải lại, sau đó còn dùng túi giấy bọc ba mảnh vải lại, buộc chặt bằng dây thừng.
"Vải dệt đắt, chị cho vào túi cho em, để tránh đi đường bị bẩn. Tổng cộng hết 22.78 tệ và phiếu vải hai mươi lăm mét."
Tô Mạt đếm tiền giấy, nguy hiểm thật, vừa khéo đủ phiếu vải.
Tô Mạt đưa phiếu vải và hai mươi ba tệ cho chị cả, chị cả trả lại hai hào hai.
Chị gái thấy Tô Mạt không phải người địa phương, cười nhắc nhở: "Ở chỗ bọn chị kết hôn có tập tục nhà gái nên may cho nhà trai hai cái áo ba lỗ. Hợp tác xã mua bán có bán áo sẵn, em có muốn mua hai cái không?
Chị gái nhìn Tô Mạt thấy không giống người biết may quần áo, cho nên cũng không giới thiệu cô mua vải, mà giới thiệu luôn đồ may sẵn.
"Một cái 2.2 tệ, hai cái thì lấy phiếu vải một mét."
"Xin lỗi, em không có phiếu vải." Tô Mạt xấu hổ.
Có lẽ sọt trúc này do công xã sản xuất, không cần phiếu, chỉ hai hào một cái.
Lục Trường Chinh nhận lấy sọt, để đồ đạc vào trong sọt.
Chị gái lại nhanh chóng lấy đồ ra giới thiệu với Tô Mạt.
"Đây là chăn bông ở phía Nam, em nhìn màu sắc này xem rất may mắn, hoa văn được in tinh xảo, kiểu dáng còn mới mẻ độc đáo. Đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy cái chăn tốt như vậy, hợp với mấy người trẻ bọn em. Chị thấy em là người thoải mái nên mới lấy ra cho em xem. Hợp tác xã mua bán của chúng ta cũng không có nhiều, chỉ có hai ba chiếc."
Chị gái thấy Tô Mạt mua nhiều đồ như vậy mà không thèm chớp mắt, biết người ta là nhà giàu kết hôn, lúc này mới lấy ra.
"Cũng không đắt, chăn tốt như vậy, chỉ cần mười tệ ba hào và phiếu vải năm mét."
Bây giờ gần như không bán ga trải giường may sẵn, mọi người đều mua vỏ chăn, sau đó mua vải bông nhét vào. Chỉ cần mười lăm mét vải bông và một vỏ chăn là có thể may được một bộ chăn ga.
"Bộ ga giường in hoa này cũng rất đẹp, hoa văn đa dạng, chỉ cần tám tệ bốn hào năm xu thêm phiếu vải năm mét là mua được."
Tô Mạt nhớ nguyên chủ cũng có một cái ga trải giường, cô nói: "Vậy em cũng lấy một cái."
Chị gái cười hở cả lợi: "Được, tổng cộng 18.58 tệ, phiếu vải mười mét, có cần vải bông không? Cái chăn đắt như vậy, tốt nhất vẫn nên may bằng vải bông."
"Được, vậy cũng lấy, may một bộ chăn ga cần khoảng bao nhiêu mét?" Tô Mạt hỏi, cô không biết những thứ này.
"Với chiều rộng như vậy chỉ cần mười lăm mét là đủ rồi." Chị gái cười nói.
Trước kia nguyên chủ làm việc ở xưởng dệt, hầu hết quần áo cũng mua của cửa hàng Hữu Nghị, tiết kiệm được không ít phiếu vải, gồm cả loại dùng được ở cả nước.
Tô Mạt yên lặng tính toán, chắc là đủ, nhân tiện nói: "Vậy lấy mười lăm mét."
"Được, loại vải bông trắng này có giá hai hào tám một mét, mười lăm mét thì là 4.2 tệ."
Chị gái vừa nói vừa nhanh chóng đo vải, sau khi đo được mười lăm mét, trước khi cắt chị ấy còn kéo ra thêm khoảng mười mm.
"Chị cắt thêm cho em, lúc may không sợ bị chật, có thể dư dả một ít."
Bởi vì vải bông có tính co dãn, khi kéo thẳng và trải phẳng sẽ có chênh lệch từ mười đến mười lăm cm, lúc nãy khi chị ấy cắt vải đã dùng lực kéo, sợ kích thước không đủ nên cắt dư ra.
Sau khi cắt xong, chị cả nhanh chóng gập vải lại, sau đó còn dùng túi giấy bọc ba mảnh vải lại, buộc chặt bằng dây thừng.
"Vải dệt đắt, chị cho vào túi cho em, để tránh đi đường bị bẩn. Tổng cộng hết 22.78 tệ và phiếu vải hai mươi lăm mét."
Tô Mạt đếm tiền giấy, nguy hiểm thật, vừa khéo đủ phiếu vải.
Tô Mạt đưa phiếu vải và hai mươi ba tệ cho chị cả, chị cả trả lại hai hào hai.
Chị gái thấy Tô Mạt không phải người địa phương, cười nhắc nhở: "Ở chỗ bọn chị kết hôn có tập tục nhà gái nên may cho nhà trai hai cái áo ba lỗ. Hợp tác xã mua bán có bán áo sẵn, em có muốn mua hai cái không?
Chị gái nhìn Tô Mạt thấy không giống người biết may quần áo, cho nên cũng không giới thiệu cô mua vải, mà giới thiệu luôn đồ may sẵn.
"Một cái 2.2 tệ, hai cái thì lấy phiếu vải một mét."
"Xin lỗi, em không có phiếu vải." Tô Mạt xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất