Thập Niên 70: Lại Kết Hôn Thêm Lần Nữa
Chương 1
Trong căn nhà đổ nát, người đàn ông thắt đai lưng, bình tĩnh nói: “Cô suy nghĩ thử xem, chúng ta có nên xin giấy đăng kí kết hôn hay là chỉ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.”
Ninh Viện run rẩy nằm trên chiếc giường tồi tàn, kéo chiếc chăn rách nát, một tay xoa xoa gáy.
Toàn bộ quần áo của cô đều bị lột sạch, phía sau đầu vẫn còn đau do bị đánh bằng gậy.
Người đàn ông đứng trước giường có thân trên vạm vỡ, bờ vai rộng eo hẹp, làn da dưới ánh sáng mờ ảo trắng đến chói mắt.
Ninh Viện choáng váng, không biết là do mình đau đầu hay là vì nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà kinh hãi.
Cô buột miệng theo bản năng: "Giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì hết..."
Cô bị đánh bất tỉnh, bị lột trần truồng rồi ném vào ngôi nhà tồi tàn của Vinh Chiêu Nam, anh còn được cho uống rượu pha thuốc kích dục rồi ném vào đó.
Nhưng người đàn ông này đã dùng ý chí phi thường của mình để kiềm chế bản năng, trèo vào bể nước lạnh rồi ngồi xổm trong đó suốt nửa đêm cho đến khi thuốc hết tác dụng... Đúng là một người tàn nhẫn.
Tóc và cơ thể người đàn ông không ngừng nhỏ nước.
Anh mặt không biểu cảm vén mái tóc ướt trên sống mũi ra: “Người khác sẽ không tin một nam một nữ khỏa thân ở cùng một phòng mà không làm gì cả.”
Con ngươi ban đầu không tập trung của Ninh Viện đột nhiên co lại——
Khuôn mặt của người đàn ông có những đường nét thanh tú đến sắc nét, những giọt nước chảy xuống sống mũi cao và hẹp của anh.
Đôi mắt đen của anh mờ đi bởi ánh sáng xa xăm lạnh lẽo, đuôi mắt hếch lên mảnh khảnh và thanh tú, như thể chúng được vẽ cẩn thận bằng nét vẽ tinh xảo.
Đó là khuôn mặt đẹp trai sẽ khiến các cô gái thế kỷ 21 ở 40 năm sau phải hét lên vì quá đẹp.
Nhưng vào những năm 1970, người có kiểu mặt vuông chữ điền mới được coi là đẹp, còn ngoại hình của anh chính là điển hình của một tiểu bạch kiểm bị mọi người coi thường!
Đặc biệt, ở một bên trán của anh còn có một vết sẹo nên bị phá tướng, vẻ ngoài lạnh lùng khiến người khác không dễ tiếp cận.
"Cô đang nhìn cái gì vậy!" Vinh Chiêu Nam chú ý tới ánh mắt của cô, nhíu mày sắc bén.
Anh ghét nhất là mọi người nhìn chằm chằm vào mặt mình.
Vinh Chiêu Nam giơ tay kéo tóc mái xuống để che vết sẹo trên lông mày và mắt, đồng thời đeo chiếc kính lớn gọng đen vào.
Sau khi che chắn như vậy, anh lại trông giống như một bác sĩ nông thôn bình thường thậm chí có phần khó ưa.
Ninh Viễn sửng sốt, nhắm mắt lại: "Không nhìn gì hết, tôi chỉ đang cảm thấy... trên đời này…có đủ chuyện lạ.”
Ví dụ như……
Cô nằm ở trên giường bệnh lật xem ảnh chụp cũ vài chục năm trước khi xuống nông thôn cắm đội, trong lòng toàn là hối hận và tiếc nuối rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Kết quả khi tỉnh dậy, cô lại thấy mình trở lại cái đêm của 40 năm trước.
Nếu không phải cảm giác đau đớn không ngừng truyền đến từ sau gáy rất chân thật.
Nếu không phải người đàn ông trước mặt lẽ ra chỉ tồn tại trong những bức ảnh cũ lại đang đứng sờ sờ trước mặt mình. Ninh Viện đã nghĩ chắc đây chỉ là cảnh trong mơ chứ không phải mình đã trọng sinh trở về thời điểm xuống nông thôn cắm đội.
Đôi mắt lạnh lùng của Vinh Chiêu Nam dời khỏi bờ vai trắng nõn của cô: “Mặc dù tôi không biết ai muốn lợi dụng tôi để làm hại cô, nhưng mà…”
Anh thoáng dừng lại rồi hỏi: “Cô đã nghĩ ra phải làm gì chưa?”
Hai người họ khoả thân ở chung một phòng, hẳn là anh phải chịu trách nhiệm với cô.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Ninh Viện run rẩy nằm trên chiếc giường tồi tàn, kéo chiếc chăn rách nát, một tay xoa xoa gáy.
Toàn bộ quần áo của cô đều bị lột sạch, phía sau đầu vẫn còn đau do bị đánh bằng gậy.
Người đàn ông đứng trước giường có thân trên vạm vỡ, bờ vai rộng eo hẹp, làn da dưới ánh sáng mờ ảo trắng đến chói mắt.
Ninh Viện choáng váng, không biết là do mình đau đầu hay là vì nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà kinh hãi.
Cô buột miệng theo bản năng: "Giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì hết..."
Cô bị đánh bất tỉnh, bị lột trần truồng rồi ném vào ngôi nhà tồi tàn của Vinh Chiêu Nam, anh còn được cho uống rượu pha thuốc kích dục rồi ném vào đó.
Nhưng người đàn ông này đã dùng ý chí phi thường của mình để kiềm chế bản năng, trèo vào bể nước lạnh rồi ngồi xổm trong đó suốt nửa đêm cho đến khi thuốc hết tác dụng... Đúng là một người tàn nhẫn.
Tóc và cơ thể người đàn ông không ngừng nhỏ nước.
Anh mặt không biểu cảm vén mái tóc ướt trên sống mũi ra: “Người khác sẽ không tin một nam một nữ khỏa thân ở cùng một phòng mà không làm gì cả.”
Con ngươi ban đầu không tập trung của Ninh Viện đột nhiên co lại——
Khuôn mặt của người đàn ông có những đường nét thanh tú đến sắc nét, những giọt nước chảy xuống sống mũi cao và hẹp của anh.
Đôi mắt đen của anh mờ đi bởi ánh sáng xa xăm lạnh lẽo, đuôi mắt hếch lên mảnh khảnh và thanh tú, như thể chúng được vẽ cẩn thận bằng nét vẽ tinh xảo.
Đó là khuôn mặt đẹp trai sẽ khiến các cô gái thế kỷ 21 ở 40 năm sau phải hét lên vì quá đẹp.
Nhưng vào những năm 1970, người có kiểu mặt vuông chữ điền mới được coi là đẹp, còn ngoại hình của anh chính là điển hình của một tiểu bạch kiểm bị mọi người coi thường!
Đặc biệt, ở một bên trán của anh còn có một vết sẹo nên bị phá tướng, vẻ ngoài lạnh lùng khiến người khác không dễ tiếp cận.
"Cô đang nhìn cái gì vậy!" Vinh Chiêu Nam chú ý tới ánh mắt của cô, nhíu mày sắc bén.
Anh ghét nhất là mọi người nhìn chằm chằm vào mặt mình.
Vinh Chiêu Nam giơ tay kéo tóc mái xuống để che vết sẹo trên lông mày và mắt, đồng thời đeo chiếc kính lớn gọng đen vào.
Sau khi che chắn như vậy, anh lại trông giống như một bác sĩ nông thôn bình thường thậm chí có phần khó ưa.
Ninh Viễn sửng sốt, nhắm mắt lại: "Không nhìn gì hết, tôi chỉ đang cảm thấy... trên đời này…có đủ chuyện lạ.”
Ví dụ như……
Cô nằm ở trên giường bệnh lật xem ảnh chụp cũ vài chục năm trước khi xuống nông thôn cắm đội, trong lòng toàn là hối hận và tiếc nuối rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Kết quả khi tỉnh dậy, cô lại thấy mình trở lại cái đêm của 40 năm trước.
Nếu không phải cảm giác đau đớn không ngừng truyền đến từ sau gáy rất chân thật.
Nếu không phải người đàn ông trước mặt lẽ ra chỉ tồn tại trong những bức ảnh cũ lại đang đứng sờ sờ trước mặt mình. Ninh Viện đã nghĩ chắc đây chỉ là cảnh trong mơ chứ không phải mình đã trọng sinh trở về thời điểm xuống nông thôn cắm đội.
Đôi mắt lạnh lùng của Vinh Chiêu Nam dời khỏi bờ vai trắng nõn của cô: “Mặc dù tôi không biết ai muốn lợi dụng tôi để làm hại cô, nhưng mà…”
Anh thoáng dừng lại rồi hỏi: “Cô đã nghĩ ra phải làm gì chưa?”
Hai người họ khoả thân ở chung một phòng, hẳn là anh phải chịu trách nhiệm với cô.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất