Thập Niên 70: Lại Kết Hôn Thêm Lần Nữa
Chương 48
Dao trong tay anh, dao nào cũng thấy máu, động tác cay nghiệt, chuẩn xác, tàn bạo, dứt khoát, hoàn toàn là kiểu mẫu bạo lực mỹ học.
Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, máu và xác thú đầy đất, người đàn ông bỗng ngẩng mặt lên, ánh mắt chuẩn xác nhắm vào Ninh Viện trên cây.
Anh không đeo kính, trên gương mặt lịch sự tuấn tú dính máu, một đôi mắt đen u ám, phản chiếu ánh trăng ảm đạm.
“Xuống đây.” Anh nhìn cô, lạnh nhạt nói.
Người đàn ông dưới cây không giống người, giống như một vũ khí trí mạng từng nhúng vô số máu tươi, khiến người ta sợ hãi trong lòng.
Đầu óc cô đều ở trạng thái chết máy, vô thức nghe lệnh buông tay, chờ cô nhận ra không đúng, đã trực tiếp rơi xuống.
“Vù!”
Một giây sau, khi cô cho rằng mình sẽ ngã dập mông, chợt được người ta vững vàng tiếp lấy.
Khí nóng trên người của người đàn ông bốc lên, mùi cỏ cây hòa với mùi tanh tưởi của thú, quá có tính xâm lược, xâm phạm vào mỗi lỗ chân lông và khứu giác của Ninh Viện.
Cả người cô vừa cứng ngắc lại lắp bắp: “Cảm ơn... Cảm ơn...”
Người đàn ông bỗng nhiên buông lỏng tay, đặt cô xuống đất, cúi đầu nhìn cô gái run lẩy bẩy, mắt đỏ như con thỏ lom lom nhìn anh.
Vinh Chiêu Nam híp đôi mắt hẹp dài: “Làm sao, sợ tôi à?”
Ninh Viện mới đứng ngay ngắn, không nhịn được run rẩy dưới ánh mắt của anh: “Tôi... Không sợ.”
Sao mà không sợ được chứ?
Rõ ràng bản lĩnh đáng sợ như vậy, cho dù muốn giết những người ức hiếp anh, nhất định có thể thần không biết quỷ không hay.
Nhưng người đàn ông này đã im lặng ngấm ngầm chịu đựng cải tạo trong thôn mấy năm, trở thành “bác sĩ thôn” mặc cho người ta ức hiếp.
Tại sao có thể nhịn như vậy? Cô không biết.
Nhưng cô biết, cõi đời này người rất có năng lực lại rất giỏi nhẫn nhịn, chắc chắn có ý đồ lớn, hơn nữa xác suất lớn đều rất đáng sợ.
“Vậy tại sao cô lại run?” Anh sâu xa cúi đầu nhìn cô.
Ninh Viện cười khan: “Tôi bị dọa rồi, dù sao... tôi suýt thì chết rồi.”
Cô chỉ theo dõi anh lên núi, đã không nhìn thấy anh muốn làm gì, chứ nói chi là nhìn thấy anh giấu giếm bí mật, xin bỏ qua cho!
Gương mặt đầy máu của anh u ám nhìn chằm chằm dáng vẻ của cô, trông giống như chuẩn bị giết cô diệt khẩu, thiêu xác xóa dấu vết, ai có thể không sợ?
Vinh Chiêu Nam nhướng mày, bỗng nhiên ung dung đưa tay xoa phần cổ trắng ngần của cô: “Ừ, cô suýt thì chết rồi.”
Ninh Viện lập tức cảm thấy giống như bị thú hoang túm được cổ, suýt nữa thì muốn lùi xa anh xoay người chạy, may mà lý trí đã phanh chân của cô lại.
Một khắc sau, trong tay anh có thêm một con rắn xanh nhỏ dài, nhướng mày: “Cô không nhìn thấy nó sao?”
Cô và con rắn nhỏ màu xanh đó, thoáng cái mắt lớn trừng mắt nhỏ, chóp mũi đối diện chóp mũi, lưỡi rắn liếm lên mặt cô.
Dây thần kinh căng thẳng một đường của cô, giờ phút này hoàn toàn đứt gãy.
Ninh Viện trợn trắng mắt, trực tiếp ngã về sau: “Á!!”
Vinh Chiêu Nam thấy cô gái đứt dây thần kinh, té xỉu, thuận tay đỡ lấy cơ thể của cô.
Chút bản lĩnh như vậy còn muốn theo dõi anh sao?
Cũng không sợ bị anh ăn cả thịt lẫn xương.
Anh híp mắt, bế cô đi tới rìa núi.
Cô gái trong lòng mềm mại mảnh khảnh lại nhẹ nhàng, anh tùy tiện bế là có thể khiêng lên.
An không biểu cảm mà nghĩ.
Đặc vụ nhỏ thật sự là không hề chuyên nghiệp, khi phát hiện cô theo dõi anh, đến lúc cô bị bầy heo rừng đuổi giết, anh đã ở trên cái cây bên cạnh quan sát.
Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, máu và xác thú đầy đất, người đàn ông bỗng ngẩng mặt lên, ánh mắt chuẩn xác nhắm vào Ninh Viện trên cây.
Anh không đeo kính, trên gương mặt lịch sự tuấn tú dính máu, một đôi mắt đen u ám, phản chiếu ánh trăng ảm đạm.
“Xuống đây.” Anh nhìn cô, lạnh nhạt nói.
Người đàn ông dưới cây không giống người, giống như một vũ khí trí mạng từng nhúng vô số máu tươi, khiến người ta sợ hãi trong lòng.
Đầu óc cô đều ở trạng thái chết máy, vô thức nghe lệnh buông tay, chờ cô nhận ra không đúng, đã trực tiếp rơi xuống.
“Vù!”
Một giây sau, khi cô cho rằng mình sẽ ngã dập mông, chợt được người ta vững vàng tiếp lấy.
Khí nóng trên người của người đàn ông bốc lên, mùi cỏ cây hòa với mùi tanh tưởi của thú, quá có tính xâm lược, xâm phạm vào mỗi lỗ chân lông và khứu giác của Ninh Viện.
Cả người cô vừa cứng ngắc lại lắp bắp: “Cảm ơn... Cảm ơn...”
Người đàn ông bỗng nhiên buông lỏng tay, đặt cô xuống đất, cúi đầu nhìn cô gái run lẩy bẩy, mắt đỏ như con thỏ lom lom nhìn anh.
Vinh Chiêu Nam híp đôi mắt hẹp dài: “Làm sao, sợ tôi à?”
Ninh Viện mới đứng ngay ngắn, không nhịn được run rẩy dưới ánh mắt của anh: “Tôi... Không sợ.”
Sao mà không sợ được chứ?
Rõ ràng bản lĩnh đáng sợ như vậy, cho dù muốn giết những người ức hiếp anh, nhất định có thể thần không biết quỷ không hay.
Nhưng người đàn ông này đã im lặng ngấm ngầm chịu đựng cải tạo trong thôn mấy năm, trở thành “bác sĩ thôn” mặc cho người ta ức hiếp.
Tại sao có thể nhịn như vậy? Cô không biết.
Nhưng cô biết, cõi đời này người rất có năng lực lại rất giỏi nhẫn nhịn, chắc chắn có ý đồ lớn, hơn nữa xác suất lớn đều rất đáng sợ.
“Vậy tại sao cô lại run?” Anh sâu xa cúi đầu nhìn cô.
Ninh Viện cười khan: “Tôi bị dọa rồi, dù sao... tôi suýt thì chết rồi.”
Cô chỉ theo dõi anh lên núi, đã không nhìn thấy anh muốn làm gì, chứ nói chi là nhìn thấy anh giấu giếm bí mật, xin bỏ qua cho!
Gương mặt đầy máu của anh u ám nhìn chằm chằm dáng vẻ của cô, trông giống như chuẩn bị giết cô diệt khẩu, thiêu xác xóa dấu vết, ai có thể không sợ?
Vinh Chiêu Nam nhướng mày, bỗng nhiên ung dung đưa tay xoa phần cổ trắng ngần của cô: “Ừ, cô suýt thì chết rồi.”
Ninh Viện lập tức cảm thấy giống như bị thú hoang túm được cổ, suýt nữa thì muốn lùi xa anh xoay người chạy, may mà lý trí đã phanh chân của cô lại.
Một khắc sau, trong tay anh có thêm một con rắn xanh nhỏ dài, nhướng mày: “Cô không nhìn thấy nó sao?”
Cô và con rắn nhỏ màu xanh đó, thoáng cái mắt lớn trừng mắt nhỏ, chóp mũi đối diện chóp mũi, lưỡi rắn liếm lên mặt cô.
Dây thần kinh căng thẳng một đường của cô, giờ phút này hoàn toàn đứt gãy.
Ninh Viện trợn trắng mắt, trực tiếp ngã về sau: “Á!!”
Vinh Chiêu Nam thấy cô gái đứt dây thần kinh, té xỉu, thuận tay đỡ lấy cơ thể của cô.
Chút bản lĩnh như vậy còn muốn theo dõi anh sao?
Cũng không sợ bị anh ăn cả thịt lẫn xương.
Anh híp mắt, bế cô đi tới rìa núi.
Cô gái trong lòng mềm mại mảnh khảnh lại nhẹ nhàng, anh tùy tiện bế là có thể khiêng lên.
An không biểu cảm mà nghĩ.
Đặc vụ nhỏ thật sự là không hề chuyên nghiệp, khi phát hiện cô theo dõi anh, đến lúc cô bị bầy heo rừng đuổi giết, anh đã ở trên cái cây bên cạnh quan sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất