[Thập Niên 70] Làm Mẹ Kế Yếu Đuối Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn
Chương 38: Sự Lợi Hại Của Nam Chính Nhỏ Tuổi 4
Nhóm Dịch: 1 0 2
Kiếp trước, cô tình cờ biết được sở thích nhỏ này của Trình Hành, sau đó có cơ hội sẽ mua kẹo, lén cho cậu ăn.
Điều này cũng trở thành thói quen của cô, hễ đến trung tâm thương mại là sẽ mua kẹo.
Mua xong kẹo, Mạnh Thư Uyển lại đưa Trình Hành quay lại hiệu sách ở tầng hai.
Cô muốn chuồn khỏi Trình Cảnh Lâm để đến Thanh Hoa là thật, mua tài liệu học tập cũng là thật.
Không còn Trình Cảnh Lâm đi theo, Mạnh Thư Uyển cảm thấy không khí cũng tốt hơn.
Cô chọn trước một cuốn từ điển tiếng Anh nhỏ gọn, sau đó mua một cuốn sách tiếng Anh nguyên bản, còn mua cho Trình Hành hai cuốn truyện tranh mới nhất.
Mỗi người hai cuốn, vô cùng công bằng.
Trình Hành không nói gì suốt cả quá trình, ngoan ngoãn đi theo cô, dung mạo của hai người đều nổi bật, nhân viên bán hàng nhìn thấy còn khen hai chị em rất xinh gái đẹp trai.
Đến khi cô trả tiền xong, mới bất ngờ mở miệng: "Bây giờ đi Thanh Hoa không?"
Nếu như trước đây cô chỉ ngạc nhiên vì Trình Hành có thể biết được suy nghĩ của mình, thì bây giờ cô thực sự có chút kinh ngạc.
Rõ ràng, cô chỉ thuận miệng nói muốn đến Thanh Hoa xem thử, nhưng lại nghiêm túc thử xem cậu có muốn đi riêng với mình không, nói chung, một đứa trẻ mười tuổi, dù thông minh đến đâu cũng không thể hiểu được những điều tinh tế.
Chẳng lẽ đây chính là nam chính?
Bây giờ Mạnh Thư Uyển mới thực sự hiểu được, nam chính không giống người thường.
Thật quá thông minh, thông minh đến mức khiến cô cảm thấy, đôi mắt của cậu chính là tấm gương, có thể soi chiếu được nội tâm của người khác.
Mười năm thi đại học bị tạm dừng, đối với các trường đại học lớn chẳng khác gì bị cắt đứt mạch sống, nhiều trường đã đóng cửa, còn lại thì chỉ thoi thóp. Kỳ thi đại học được khôi phục có thể coi là một liều thuốc trợ tim, giúp các trường đại học này được tiếp thêm máu tươi.
Nhưng sự xuất hiện của những dòng máu tươi này cũng không thể che giấu được thực tế trăm phế đãi hưng(*).
(*) Thành ngữ này thường được sử dụng để mô tả một đất nước, một nền kinh tế hoặc một tổ chức đang trong tình trạng suy thoái hoặc đổ nát, cần phải được xây dựng lại và phát triển trở lại.
Chỉ có sinh viên mới nhập học, nhưng không có sinh viên cũ, khiến khuôn viên trường trở nên rất đìu hiu.
Những người trong xã hội tự nguyện đến giúp đỡ hướng dẫn, nhưng số lượng tân sinh viên của khóa này chỉ có từng đó, những ngày gần đây đã nhập học rải rác.
Trong khuôn viên trường rộng lớn, từng nhóm nhỏ sinh viên mới đi lại, như những cây bồ công anh bị gió thổi bay, sắp sửa phân tán khắp nơi như những vì sao lấp lánh.
Đây là mầm mống của hy vọng, cũng là sự tiếp nối của ngọn lửa. Sẽ không lâu nữa, khuôn viên trường sẽ lại tràn ngập sinh viên, tiếng cười nói sẽ thay thế tiếng gió lạnh rít.
Tim Mạnh Thư Uyển đập thình thịch, cô bị bầu không khí này làm cho xúc động, mũi cay cay, có cảm giác vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Kiếp trước, cô tình cờ biết được sở thích nhỏ này của Trình Hành, sau đó có cơ hội sẽ mua kẹo, lén cho cậu ăn.
Điều này cũng trở thành thói quen của cô, hễ đến trung tâm thương mại là sẽ mua kẹo.
Mua xong kẹo, Mạnh Thư Uyển lại đưa Trình Hành quay lại hiệu sách ở tầng hai.
Cô muốn chuồn khỏi Trình Cảnh Lâm để đến Thanh Hoa là thật, mua tài liệu học tập cũng là thật.
Không còn Trình Cảnh Lâm đi theo, Mạnh Thư Uyển cảm thấy không khí cũng tốt hơn.
Cô chọn trước một cuốn từ điển tiếng Anh nhỏ gọn, sau đó mua một cuốn sách tiếng Anh nguyên bản, còn mua cho Trình Hành hai cuốn truyện tranh mới nhất.
Mỗi người hai cuốn, vô cùng công bằng.
Trình Hành không nói gì suốt cả quá trình, ngoan ngoãn đi theo cô, dung mạo của hai người đều nổi bật, nhân viên bán hàng nhìn thấy còn khen hai chị em rất xinh gái đẹp trai.
Đến khi cô trả tiền xong, mới bất ngờ mở miệng: "Bây giờ đi Thanh Hoa không?"
Nếu như trước đây cô chỉ ngạc nhiên vì Trình Hành có thể biết được suy nghĩ của mình, thì bây giờ cô thực sự có chút kinh ngạc.
Rõ ràng, cô chỉ thuận miệng nói muốn đến Thanh Hoa xem thử, nhưng lại nghiêm túc thử xem cậu có muốn đi riêng với mình không, nói chung, một đứa trẻ mười tuổi, dù thông minh đến đâu cũng không thể hiểu được những điều tinh tế.
Chẳng lẽ đây chính là nam chính?
Bây giờ Mạnh Thư Uyển mới thực sự hiểu được, nam chính không giống người thường.
Thật quá thông minh, thông minh đến mức khiến cô cảm thấy, đôi mắt của cậu chính là tấm gương, có thể soi chiếu được nội tâm của người khác.
Mười năm thi đại học bị tạm dừng, đối với các trường đại học lớn chẳng khác gì bị cắt đứt mạch sống, nhiều trường đã đóng cửa, còn lại thì chỉ thoi thóp. Kỳ thi đại học được khôi phục có thể coi là một liều thuốc trợ tim, giúp các trường đại học này được tiếp thêm máu tươi.
Nhưng sự xuất hiện của những dòng máu tươi này cũng không thể che giấu được thực tế trăm phế đãi hưng(*).
(*) Thành ngữ này thường được sử dụng để mô tả một đất nước, một nền kinh tế hoặc một tổ chức đang trong tình trạng suy thoái hoặc đổ nát, cần phải được xây dựng lại và phát triển trở lại.
Chỉ có sinh viên mới nhập học, nhưng không có sinh viên cũ, khiến khuôn viên trường trở nên rất đìu hiu.
Những người trong xã hội tự nguyện đến giúp đỡ hướng dẫn, nhưng số lượng tân sinh viên của khóa này chỉ có từng đó, những ngày gần đây đã nhập học rải rác.
Trong khuôn viên trường rộng lớn, từng nhóm nhỏ sinh viên mới đi lại, như những cây bồ công anh bị gió thổi bay, sắp sửa phân tán khắp nơi như những vì sao lấp lánh.
Đây là mầm mống của hy vọng, cũng là sự tiếp nối của ngọn lửa. Sẽ không lâu nữa, khuôn viên trường sẽ lại tràn ngập sinh viên, tiếng cười nói sẽ thay thế tiếng gió lạnh rít.
Tim Mạnh Thư Uyển đập thình thịch, cô bị bầu không khí này làm cho xúc động, mũi cay cay, có cảm giác vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất