[Thập Niên 70] Làm Mẹ Kế Yếu Đuối Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn
Chương 45: Tìm Được “Mạnh Thư Uyển” 4
Nhóm Dịch: 1 0 2
"Ừ." Ánh mắt Mạnh Thư Uyển lóe lên vẻ sắc bén.
Cô sao có thể buông tha cho kẻ đã hủy hoại cả cuộc đời mình được.
Cô không thể buông tha.
Cô phải cho kẻ đó nếm trải cảm giác từ trên mây rơi xuống bùn đen.
Cảm giác ngạt thở, tuyệt vọng như thế nào.
...
Ban đầu, kế hoạch của Mạnh Thư Uyển là sau khi xác định được có người đã thay thế mình vào Đại học Thanh Hoa, cô sẽ thử nộp đơn xin điều tra lên phòng hành chính, dù sao cô cũng có sổ hộ khẩu và là con liệt sĩ, chỉ cần có thể thu hút sự chú ý của trường, cô sẽ có thể lần theo manh mối để điều tra.
Tuy nhiên, khi cô thực sự đứng trước phòng hành chính, nhìn thấy trong hồ sơ sinh viên của mình có lá thư giới thiệu đóng dấu đỏ của đội, cô lập tức nhận ra mình đã ngây thơ và ngu ngốc đến mức nào.
Tại sao cô lại có thể nghĩ rằng mình có thể dễ dàng chứng minh được mình mới là Mạnh Thư Uyển?
Đây là năm đầu tiên khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, hồ sơ không lưu trữ ảnh, chỉ có những con dấu đỏ, mọi người chỉ nhận dạng qua con dấu, cho dù cô có thực sự làm ầm lên, trường có điều tra cũng không tra ra được gì.
Người đó đã có thể lấy được hồ sơ có đóng dấu đỏ, chỉ có thể là có quan hệ trong đội, đã thông đồng từ trước rồi.
Mạnh Thư Uyển vẫn luôn đoán xem ai đã thay thế mình.
Đội Hoàng Kiều có ba thôn, trong đó có hai thôn là điểm thanh niên trí thức.
Trước đây cô sống khép kín, ngoài việc học thì chỉ xuống đồng làm việc, ít đi lại trong làng, đến khi xảy ra chuyện, cô lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng điên cuồng, không kịp thời tìm hiểu xem những ai đã đỗ đại học một cách bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên cô bỏ lỡ cơ hội thay đổi số phận.
Nếu như lúc đó cô có thể bình tĩnh lại ngay lập tức, có lẽ đã có thể tra ra được người đó là ai.
Kiếp trước, cô đã rơi vào trạng thái tự trách như vậy, giống như một lữ khách sa chân vào đầm lầy, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng giơ tay để bị đầm lầy nuốt chửng.
Nhưng lần này, cô đã chọn cách bỏ qua những cảm xúc đó, bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ cách sửa đổi kế hoạch của mình.
Mạnh Thư Uyển tự nhận mình không phải là người đặc biệt thông minh.
Đặc biệt là sau khi nhận ra sự ngu ngốc trước đây của mình, lần này cô đã suy nghĩ vô cùng cẩn thận và thận trọng.
Cô nghĩ, nếu như mình tố cáo không được, vậy thì hãy để người đó đích thân thừa nhận.
Không có gì thuyết phục hơn là tự mình nói ra hành vi đê tiện đen tối của mình trước đám đông.
"Ừ." Ánh mắt Mạnh Thư Uyển lóe lên vẻ sắc bén.
Cô sao có thể buông tha cho kẻ đã hủy hoại cả cuộc đời mình được.
Cô không thể buông tha.
Cô phải cho kẻ đó nếm trải cảm giác từ trên mây rơi xuống bùn đen.
Cảm giác ngạt thở, tuyệt vọng như thế nào.
...
Ban đầu, kế hoạch của Mạnh Thư Uyển là sau khi xác định được có người đã thay thế mình vào Đại học Thanh Hoa, cô sẽ thử nộp đơn xin điều tra lên phòng hành chính, dù sao cô cũng có sổ hộ khẩu và là con liệt sĩ, chỉ cần có thể thu hút sự chú ý của trường, cô sẽ có thể lần theo manh mối để điều tra.
Tuy nhiên, khi cô thực sự đứng trước phòng hành chính, nhìn thấy trong hồ sơ sinh viên của mình có lá thư giới thiệu đóng dấu đỏ của đội, cô lập tức nhận ra mình đã ngây thơ và ngu ngốc đến mức nào.
Tại sao cô lại có thể nghĩ rằng mình có thể dễ dàng chứng minh được mình mới là Mạnh Thư Uyển?
Đây là năm đầu tiên khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, hồ sơ không lưu trữ ảnh, chỉ có những con dấu đỏ, mọi người chỉ nhận dạng qua con dấu, cho dù cô có thực sự làm ầm lên, trường có điều tra cũng không tra ra được gì.
Người đó đã có thể lấy được hồ sơ có đóng dấu đỏ, chỉ có thể là có quan hệ trong đội, đã thông đồng từ trước rồi.
Mạnh Thư Uyển vẫn luôn đoán xem ai đã thay thế mình.
Đội Hoàng Kiều có ba thôn, trong đó có hai thôn là điểm thanh niên trí thức.
Trước đây cô sống khép kín, ngoài việc học thì chỉ xuống đồng làm việc, ít đi lại trong làng, đến khi xảy ra chuyện, cô lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng điên cuồng, không kịp thời tìm hiểu xem những ai đã đỗ đại học một cách bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên cô bỏ lỡ cơ hội thay đổi số phận.
Nếu như lúc đó cô có thể bình tĩnh lại ngay lập tức, có lẽ đã có thể tra ra được người đó là ai.
Kiếp trước, cô đã rơi vào trạng thái tự trách như vậy, giống như một lữ khách sa chân vào đầm lầy, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng giơ tay để bị đầm lầy nuốt chửng.
Nhưng lần này, cô đã chọn cách bỏ qua những cảm xúc đó, bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ cách sửa đổi kế hoạch của mình.
Mạnh Thư Uyển tự nhận mình không phải là người đặc biệt thông minh.
Đặc biệt là sau khi nhận ra sự ngu ngốc trước đây của mình, lần này cô đã suy nghĩ vô cùng cẩn thận và thận trọng.
Cô nghĩ, nếu như mình tố cáo không được, vậy thì hãy để người đó đích thân thừa nhận.
Không có gì thuyết phục hơn là tự mình nói ra hành vi đê tiện đen tối của mình trước đám đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất