[Thập Niên 70] Mang Con Đi Tái Giá, Anh Chồng Quân Nhân Bất Ngờ Trở Về
Chương 41:
Nhưng so với Thẩm Quân Ngật luôn lạnh lùng, không bao giờ đáp lại tình cảm của cô. Người đàn ông cao lớn, tốt bụng, đối xử với cô cẩn thận trước mặt này lại khiến Hứa Tuế Ninh cảm thấy ấm áp đã mất từ lâu.
Trong đầu cô lại vang lên lời Giang Doanh Doanh hôm đó, trong lòng dâng lên một ý nghĩ. Có lẽ, thực sự có thể thử một lần...
Một lúc sau, Hứa Tuế Ninh mới thu hồi suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng, nói: "Khụ, chúng ta về thôi."
Vết đỏ trên mặt Ôn Địch vẫn chưa tan, ngượng ngùng không dám đối mặt với ánh mắt của cô. cậu nói vừa rồi của anh đã đủ khiến anh xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào.
Vì vậy, đương nhiên là Hứa Tuế Ninh nói gì thì là thế đó, anh không dám nhìn cô, cũng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi theo cô trở về.
"Thẩm Quân Ngật, anh đang nhìn gì vậy?"
Lục Chiêu Chiêu cố tình kéo Thẩm Quân Ngật đi xem phim. Thấy Thẩm Quân Ngật đột nhiên dừng bước, đứng giữa đám đông quan sát. Ả rất không vui, bĩu môi.
"Anh có nghe thấy em vừa nói gì với anh không?"
Ả không hài lòng, vỗ nhẹ vào cánh tay hắn mà hỏi.
Ả vừa nói một tràng dài như vậy, hắn sẽ không thể không nghe thấy một lời nào chứ?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lục Chiêu Chiêu càng thêm uất ức.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo. Thẩm Quân Ngật đột nhiên hất tay ả ra, sải bước chạy về phía đám đông.
Vừa rồi, hắn đã nhìn thấy Hứa Tuế Ninh!
"Thẩm Quân Ngật, anh đang tìm gì vậy?"
Ả ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân Ngật, lần đầu tiên thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt vốn lạnh lùng hờ hững của hắn.
Lục Chiêu Chiêu mím chặt môi, trong lòng rất khó chịu. Bởi vì đây không phải lần đầu tiên Thẩm Quân Ngật biểu hiện như vậy.
Trước đó lúc ở chợ, hắn ũng đột nhiên đuổi theo một bóng người như thế này. Đến khi đuổi kịp người phụ nữ đó, hắn mới phát hiện mình đã nhận nhầm người. Chỉ là bóng lưng của người đó giống với người trong lòng hắn mà thôi.
Lục Chiêu Chiêu biết Thẩm Quân Ngật từng kết hôn, từng có một người vợ. Nhưng ả không để bụng chuyện này, cũng không chê hắn hiện tại vừa làm cha vừa làm mẹ. Dù sao thì người vợ đó của anh đã chết rồi.
Năm đó, có người nhìn thấy vợ hắn bế con bị người ta đẩy xuống vực, dưới vực là một khu rừng sâu, thường có thú dữ đi lại. Thời buổi này, người dân còn chưa đủ ăn, thú dữ càng thường xuyên đói bụng Một người phụ nữ và một đứa trẻ rơi vào rừng, đối với thú dữ mà nói chẳng khác gì bánh từ trên trời rơi xuống.
Lúc đó, Thẩm Quân Ngật vừa hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, quân đội rất coi trọng hắn. Cha Lục Chiêu Chiêu từng nói với ả, lúc đó ông còn cử người giúp Thẩm Quân Ngật tìm tung tích vợ con của hắn. Nhưng kết quả cuối cùng nhận được là vợ con anh đều không còn toàn thây.
Mặc dù nói người chết nhất định không bằng người sống.
Ả cũng không cần phải ghen với một người đã chết. Nhưng Lục Chiêu Chiêu vẫn rất khó chịu khi Thẩm Quân Ngật đến tận bây giờ vẫn còn nhớ thương người vợ đã khuất của mình.
Trong đầu cô lại vang lên lời Giang Doanh Doanh hôm đó, trong lòng dâng lên một ý nghĩ. Có lẽ, thực sự có thể thử một lần...
Một lúc sau, Hứa Tuế Ninh mới thu hồi suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng, nói: "Khụ, chúng ta về thôi."
Vết đỏ trên mặt Ôn Địch vẫn chưa tan, ngượng ngùng không dám đối mặt với ánh mắt của cô. cậu nói vừa rồi của anh đã đủ khiến anh xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào.
Vì vậy, đương nhiên là Hứa Tuế Ninh nói gì thì là thế đó, anh không dám nhìn cô, cũng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi theo cô trở về.
"Thẩm Quân Ngật, anh đang nhìn gì vậy?"
Lục Chiêu Chiêu cố tình kéo Thẩm Quân Ngật đi xem phim. Thấy Thẩm Quân Ngật đột nhiên dừng bước, đứng giữa đám đông quan sát. Ả rất không vui, bĩu môi.
"Anh có nghe thấy em vừa nói gì với anh không?"
Ả không hài lòng, vỗ nhẹ vào cánh tay hắn mà hỏi.
Ả vừa nói một tràng dài như vậy, hắn sẽ không thể không nghe thấy một lời nào chứ?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lục Chiêu Chiêu càng thêm uất ức.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo. Thẩm Quân Ngật đột nhiên hất tay ả ra, sải bước chạy về phía đám đông.
Vừa rồi, hắn đã nhìn thấy Hứa Tuế Ninh!
"Thẩm Quân Ngật, anh đang tìm gì vậy?"
Ả ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân Ngật, lần đầu tiên thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt vốn lạnh lùng hờ hững của hắn.
Lục Chiêu Chiêu mím chặt môi, trong lòng rất khó chịu. Bởi vì đây không phải lần đầu tiên Thẩm Quân Ngật biểu hiện như vậy.
Trước đó lúc ở chợ, hắn ũng đột nhiên đuổi theo một bóng người như thế này. Đến khi đuổi kịp người phụ nữ đó, hắn mới phát hiện mình đã nhận nhầm người. Chỉ là bóng lưng của người đó giống với người trong lòng hắn mà thôi.
Lục Chiêu Chiêu biết Thẩm Quân Ngật từng kết hôn, từng có một người vợ. Nhưng ả không để bụng chuyện này, cũng không chê hắn hiện tại vừa làm cha vừa làm mẹ. Dù sao thì người vợ đó của anh đã chết rồi.
Năm đó, có người nhìn thấy vợ hắn bế con bị người ta đẩy xuống vực, dưới vực là một khu rừng sâu, thường có thú dữ đi lại. Thời buổi này, người dân còn chưa đủ ăn, thú dữ càng thường xuyên đói bụng Một người phụ nữ và một đứa trẻ rơi vào rừng, đối với thú dữ mà nói chẳng khác gì bánh từ trên trời rơi xuống.
Lúc đó, Thẩm Quân Ngật vừa hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, quân đội rất coi trọng hắn. Cha Lục Chiêu Chiêu từng nói với ả, lúc đó ông còn cử người giúp Thẩm Quân Ngật tìm tung tích vợ con của hắn. Nhưng kết quả cuối cùng nhận được là vợ con anh đều không còn toàn thây.
Mặc dù nói người chết nhất định không bằng người sống.
Ả cũng không cần phải ghen với một người đã chết. Nhưng Lục Chiêu Chiêu vẫn rất khó chịu khi Thẩm Quân Ngật đến tận bây giờ vẫn còn nhớ thương người vợ đã khuất của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất