[Thập Niên 70] Mang Con Đi Tái Giá, Anh Chồng Quân Nhân Bất Ngờ Trở Về

Chương 45:

Trước Sau
Hứa Tuế Ninh ngẩn người một chút, mới nói: "Anh Ôn cũng rất tốt. Anh ấy thật thà, chăm chỉ, lại còn hiếu thuận và tốt bụng."

Cô khen Ôn Địch một tràng. Bàn tay còn lại buông thõng bên hông, lại nắm chặt một cách căng thẳng. Cô mơ hồ đoán được lý do tại sao Hạ Xuân Hoa lại cố ý hỏi những điều này.

Hạ Xuân Hoa nghe xong thì vô cùng vui vẻ, nụ cười trên lông mày và khóe mắt càng sâu hơn, cả khuôn mặt đều cười như một đóa hoa cúc đang nở rộ. Bà ấy không vòng vo nữa, cười nói thật.

"Thực ra thằng bé nhà tôi vẫn luôn thích cháu. Tuế Ninh à, hôm nay dì cũng muốn hỏi cháu một cậu, cháu có nguyện ý lấy nó không?"

Hạ Xuân Hoa nhìn Hứa Tuế Ninh, thấy trên mặt cô không có biểu hiện phản kháng, mới tiếp tục nói.

"Những năm qua, nó vẫn luôn coi Duệ Duệ như con trai ruột mà nuôi. Nếu cháu lấy nó, nó sẽ đối xử rất tốt với hai mẹ con cháu. Hơn nữa cháu yên tâm, trước khi cháu tỉnh lại, nó đã thích cháu rồi, nó thích cháu tuyệt đối là thật lòng..."

Hứa Tuế Ninh tuy mơ hồ đoán được mục đích của Hạ Xuân Hoa nhưng không ngờ bà ấy lại trực tiếp như vậy. Cô ngẩn người, nửa ngày không nói nên lời.

Còn Hạ Xuân Hoa thấy cô như vậy, chỉ nghĩ rằng cô không thích Ôn Địch, mình nói những lời này khiến cô khó xử.

Bà ấy vội vàng nói: "Tuế Ninh, nếu cháu không thích nó thì coi như những lời vừa rồi chưa từng nghe thấy, cháu đừng áp lực. Sau này chúng ta vẫn là một nhà, dì vẫn coi cháu như con gái, cháu đừng khó xử."

Hạ Xuân Hoa đầy vẻ hối hận, hối hận vì vừa rồi đã nói nhiều như vậy. Bà ấy cũng thấy Hứa Tuế Ninh và Ôn Địch gần đây ở chung rất tốt. Lại lo lắng cho con trai mình bấy lâu nay vẫn âm thầm thích người ta mà không dám nói nên mới nghĩ đến chuyện giúp con trai một tay.



Huống hồ Hứa Tuế Ninh lại còn xinh đẹp, từ khi cô tỉnh lại, trong thôn có không ít người để mắt đến Cô. Hạ Xuân Hoa liền sốt ruột.

Với tính cách của Ôn Địch, đợi anh ấy bày tỏ tâm ý thì chắc phải đến năm nào tháng nào, chi bằng bà ấy chủ động tác hợp. Nhưng giờ thấy phản ứng của Hứa Tuế Ninh, hình như cô căn bản không có ý đó.

Hạ Xuân Hoa thở dài thườn thượt, nghĩ thầm, xem ra là mình tự ý se duyên rồi.

Hứa Tuế Ninh vội vàng nói: "Dì Hạ, cháu không có ý đó, chỉ là cháu nhất thời chưa kịp phản ứng thôi."

Cô nhìn Hạ Xuân Hoa một cái, rồi mới cúi đầu cắn môi, nhỏ giọng nói.

"Nếu anh Ôn không chê cháu đã từng kết hôn, lại còn có một đứa con trai thì cháu nguyện ý ở bên anh ấy. Sau này cùng nhau phụng dưỡng dì như mẹ ruột, trở thành một gia đình thực sự."

Hạ Xuân Hoa ngẩn người, rồi mới vui mừng vỗ tay. Bà ấy vốn tưởng là không có hy vọng rồi, không ngờ lại phong hồi lộ chuyển.

Bà ấy nắm chặt tay Hứa Tuế Ninh, kích động nói liên tục: "Chúng ta sớm đã là một gia đình rồi, sau này, chính là thân càng thêm thân!"

Nhìn nếp nhăn trên mặt Hạ Xuân Hoa giãn ra, trong lòng Hứa Tuế Ninh cũng rất vui, cô cong môi, mặt đỏ ửng gật đầu.

"Vâng vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau