[Thập Niên 70] Mang Con Đi Tái Giá, Anh Chồng Quân Nhân Bất Ngờ Trở Về
Chương 49:
Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Hứa Tuế Ninh vội gọi Giang Doanh Doanh ở bên cạnh Hạ Xuân Hoa.
"Doanh Doanh, cậu giúp tớ trông dì Hạ nhé."
Nói xong, cô lại quay sang nói với Hạ Xuân Hoa.
"Dì Hạ, cháu và trưởng thôn sẽ cùng nhau đến quân đội đòi người. Dì đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ đưa anh Ôn bình an trở về!"
Hạ Xuân Hoa cũng muốn đi theo nhưng bây giờ hai chân bà mềm nhũn, đi không nổi. Nghe Hứa Tuế Ninh nói vậy, bà chỉ đành gật đầu với đôi mắt đỏ hoe nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
"Cậu yên tâm, tớ sẽ chăm sóc tốt cho dì Xuân Hoa."
Giang Doanh Doanh đỡ lấy cánh tay Hạ Xuân Hoa, nói với Hứa Tuế Ninh. Hứa Tuế Ninh gật đầu, nhìn cô với ánh mắt biết ơn, rồi nhanh chân đuổi theo trưởng thôn và những người khác.
"Trưởng thôn, cháu là hôn thê của Ôn Địch. Cháu sẽ cùng các bác đến quân đội đòi người."
Mọi người trong làng đều quen biết Hứa Tuế Ninh.
Họ muốn đến quân đội đòi người, nhà họ Ôn đúng là phải cử người đi nhưng lúc này Hạ Xuân Hoa bị dọa đến mất hồn mất vía, rõ ràng là không thể đi được. Vậy thì chỉ còn Hứa Tuế Ninh có thể đi. Trưởng thôn nghĩ đến điều này, gật đầu, để cô đi theo họ.
Mọi người vừa mới ra khỏi cổng, Thẩm Duệ cũng đã trở về. Thấy trước cửa có một đám người, cậu bé giật mình, lập tức chạy đến trước mặt Hứa Tuế Ninh, bối rối hỏi.
"Mẹ, có chuyện gì vậy? Mọi người định đi đâu?"
Hứa Tuế Ninh mím môi, nắm lấy tay cậu bé, do dự một chút, rồi vẫn kể đơn giản sự việc cho cậu bé.
"Anh Ôn bị bắt vì bị nghi là gián điệp, chúng ta phải đi đòi người về."
Cô vốn định để Thẩm Duệ ở nhà nhưng không ngờ Thẩm Duệ nghe xong lời này, liền nắm chặt tay Hứa Tuế Ninh, lo lắng nói: "Mẹ, con cũng muốn đi! Chú Ôn không phải là gián điệp! Chúng ta đi cứu chú ấy về!"
Giọng nói kiên định của cậu bé truyền đến tai Hứa Tuế Ninh, cô cúi đầu nhìn cậu bé, nghĩ đến việc Thẩm Duệ từ nhỏ đã được Ôn Địch nuôi lớn. Trong lòng cậu bé đã sớm coi Ôn Địch như cha mình rồi. Giờ anh ấy gặp chuyện, Thẩm Duệ sao có thể yên tâm được.
Nghĩ vậy, Hứa Tuế Ninh cũng không từ chối, gật đầu đồng ý với nguyện vọng muốn đi cùng của cậu bé. Thế là, hai mẹ con họ cùng với những người dân trong làng do trưởng thôn tập hợp lại, hạo hạo đãng đãng đi đến quân đội.
Đến quân đội, trưởng thôn dẫn đầu đàm phán với những người lính gác, yêu cậu thả người.
"Ôn Địch là người địa phương của chúng tôi, các anh chắc chắn đã nhận nhầm người rồi, mau thả người ra đi."
Trưởng thôn nói xong, những người dân làng phía sau cũng đồng thanh nói theo.
"Chúng tôi đều có thể làm chứng cho Ôn Địch, anh ấy tuyệt đối không thể là gián điệp!"
Một đám người vung tay, hô hào thả người. Làm cho hai người lính gác trực ban sợ đến phát khiếp. Họ cũng không dám xung đột với dân làng. Nhưng chuyện gián điệp là chuyện hệ trọng, bọn họ chỉ là hai người lính nhỏ, nào có quyền thả người.
Trưởng thôn dẫn người làng đến, cũng chỉ muốn đưa Ôn Địch bình an trở về, chứ không phải thực sự muốn gây xung đột với quân đội.
"Doanh Doanh, cậu giúp tớ trông dì Hạ nhé."
Nói xong, cô lại quay sang nói với Hạ Xuân Hoa.
"Dì Hạ, cháu và trưởng thôn sẽ cùng nhau đến quân đội đòi người. Dì đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ đưa anh Ôn bình an trở về!"
Hạ Xuân Hoa cũng muốn đi theo nhưng bây giờ hai chân bà mềm nhũn, đi không nổi. Nghe Hứa Tuế Ninh nói vậy, bà chỉ đành gật đầu với đôi mắt đỏ hoe nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
"Cậu yên tâm, tớ sẽ chăm sóc tốt cho dì Xuân Hoa."
Giang Doanh Doanh đỡ lấy cánh tay Hạ Xuân Hoa, nói với Hứa Tuế Ninh. Hứa Tuế Ninh gật đầu, nhìn cô với ánh mắt biết ơn, rồi nhanh chân đuổi theo trưởng thôn và những người khác.
"Trưởng thôn, cháu là hôn thê của Ôn Địch. Cháu sẽ cùng các bác đến quân đội đòi người."
Mọi người trong làng đều quen biết Hứa Tuế Ninh.
Họ muốn đến quân đội đòi người, nhà họ Ôn đúng là phải cử người đi nhưng lúc này Hạ Xuân Hoa bị dọa đến mất hồn mất vía, rõ ràng là không thể đi được. Vậy thì chỉ còn Hứa Tuế Ninh có thể đi. Trưởng thôn nghĩ đến điều này, gật đầu, để cô đi theo họ.
Mọi người vừa mới ra khỏi cổng, Thẩm Duệ cũng đã trở về. Thấy trước cửa có một đám người, cậu bé giật mình, lập tức chạy đến trước mặt Hứa Tuế Ninh, bối rối hỏi.
"Mẹ, có chuyện gì vậy? Mọi người định đi đâu?"
Hứa Tuế Ninh mím môi, nắm lấy tay cậu bé, do dự một chút, rồi vẫn kể đơn giản sự việc cho cậu bé.
"Anh Ôn bị bắt vì bị nghi là gián điệp, chúng ta phải đi đòi người về."
Cô vốn định để Thẩm Duệ ở nhà nhưng không ngờ Thẩm Duệ nghe xong lời này, liền nắm chặt tay Hứa Tuế Ninh, lo lắng nói: "Mẹ, con cũng muốn đi! Chú Ôn không phải là gián điệp! Chúng ta đi cứu chú ấy về!"
Giọng nói kiên định của cậu bé truyền đến tai Hứa Tuế Ninh, cô cúi đầu nhìn cậu bé, nghĩ đến việc Thẩm Duệ từ nhỏ đã được Ôn Địch nuôi lớn. Trong lòng cậu bé đã sớm coi Ôn Địch như cha mình rồi. Giờ anh ấy gặp chuyện, Thẩm Duệ sao có thể yên tâm được.
Nghĩ vậy, Hứa Tuế Ninh cũng không từ chối, gật đầu đồng ý với nguyện vọng muốn đi cùng của cậu bé. Thế là, hai mẹ con họ cùng với những người dân trong làng do trưởng thôn tập hợp lại, hạo hạo đãng đãng đi đến quân đội.
Đến quân đội, trưởng thôn dẫn đầu đàm phán với những người lính gác, yêu cậu thả người.
"Ôn Địch là người địa phương của chúng tôi, các anh chắc chắn đã nhận nhầm người rồi, mau thả người ra đi."
Trưởng thôn nói xong, những người dân làng phía sau cũng đồng thanh nói theo.
"Chúng tôi đều có thể làm chứng cho Ôn Địch, anh ấy tuyệt đối không thể là gián điệp!"
Một đám người vung tay, hô hào thả người. Làm cho hai người lính gác trực ban sợ đến phát khiếp. Họ cũng không dám xung đột với dân làng. Nhưng chuyện gián điệp là chuyện hệ trọng, bọn họ chỉ là hai người lính nhỏ, nào có quyền thả người.
Trưởng thôn dẫn người làng đến, cũng chỉ muốn đưa Ôn Địch bình an trở về, chứ không phải thực sự muốn gây xung đột với quân đội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất