[Thập Niên 70] Mang Con Đi Tái Giá, Anh Chồng Quân Nhân Bất Ngờ Trở Về
Chương 8:
Khi Ôn Địch mua cá trê và thịt lợn về thì Hạ Xuân Hoa đã nấu cơm xong. Mùi thơm của gạo nếp tỏa khắp gian bếp.
"Mẹ nấu cơm gì thế? Cháo sao?"
Ôn Địch vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi, thuận miệng hỏi.
"Hôm nay nhà mình ăn cơm, Tuế Ninh gặp họa hóa phúc cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Trưa nay chúng ta ăn mừng thật to."
Hạ Xuân Hoa vừa nhét củi vào bếp lò vừa đáp lại. Nói xong, bà đứng dậy nhận lấy miếng thịt lợn trên tay anh, lại sai anh nhanh chóng đi giết cá.
Ôn Địch "Vâng!" một tiếng.
Ném cá vào chậu gỗ, cắt sợi dây cỏ buộc miệng cá, cầm dao ôm chậu gỗ ra bể nước ngoài giết cá. Thịt lợn Ôn Địch mua là một miếng thịt ba chỉ nạc mỡ xen kẽ. Thịt ba chỉ thích hợp nhất để làm món thịt lợn hầm miến.
Hạ Xuân Hoa nghĩ vậy, lập tức dứt khoát thái thịt lợn thành từng lát, sau đó lại xuống hầm lấy một cây cải bắp lên, lấy một ít miến khô mua từ tết. Sau khi xào thơm thịt lợn, bà cho cải bắp và miến vào, thêm nước đậy nắp nồi, bắt đầu hầm.
"Mẹ, con làm xong cá rồi."
Ôn Địch đặt con cá đã mổ bụng làm sạch lên bếp, nói với Hạ Xuân Hoa một tiếng, rồi tự giác ngồi xổm bên bếp lò phụ nhóm lửa.
Hạ Xuân Hoa lấy hai miếng đậu phụ muối còn sót lại từ vại dưa ở góc bếp, nấu một nồi canh cá trê đậu phụ, lại xào một đĩa khoai tây thái sợi. Bữa trưa hôm nay đối với gia đình nhỏ này mà nói, thịnh soạn chẳng kém gì ngày tết.
“Con đi gọi Ninh Ninh và Duệ Duệ ăn cơm đi."
Ôn Địch giúp bê thức ăn lên bàn, lau mồ hôi trên trán, mới chạy nhanh hai bước đi gọi Hứa Tuế Ninh và Thẩm Duệ.
"Ăn cơm thôi!"
Vừa nghe đến giờ ăn, mắt Duệ Duệ lập tức sáng lên, lập tức nhảy xuống giường, vui vẻ kéo Hứa Tuế Ninh đi ăn cơm.
Bàn ăn của bốn người được bày dưới gốc cây hồng trong sân nhỏ. Bên cạnh chiếc bàn vuông nhỏ đặt bốn chiếc ghế đẩu, Những chiếc ghế đẩu đã có tuổi, được sửa lại, chân của mỗi chiếc ghế đều có phần không giống nhau. Trên chiếc bàn nhỏ đã bày đầy những món ăn nóng hổi, cả sân đều ngập tràn mùi thức ăn.
"Oa!"
Thẩm Duệ kinh hô một tiếng, kinh ngạc mở to mắt: "Thịnh soạn quá!"
Đặc biệt là khi nhìn thấy còn có một nồi cơm gạo lớn, mắt cậu bé sáng lên. Bình thường bọn họ đều uống canh gạo hoặc cháo rau. Chỉ đến những ngày lễ tết, Hạ Xuân Hoa mới nấu một nồi cơm gạo, huống chi trên bàn còn có nhiều thịt như vậy.
Thẩm Duệ liếm môi, thèm thuồng nuốt nước miếng liên tục nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Không đụng vào thức ăn trên bàn, chờ người lớn động đũa trước.
Hạ Xuân Hoa múc cho mỗi người một bát cơm gạo, nhìn Hứa Tuế Ninh cười tươi nói.
"Tuế Ninh, cháu mới tỉnh lại, ăn nhiều một chút."
Hứa Tuế Ninh nhận bát, vội vàng cảm ơn.
"Cảm ơn dì Hạ."
Cả nhà vui vẻ ngồi bên chiếc bàn thấp ăn bữa trưa Thẩm Duệ như thường lệ, chăm sóc Hứa Tuế Ninh ăn cơm như một người lớn. Cậu bé vươn tay gắp thức ăn cho Hứa Tuế Ninh.
"Mẹ ăn nhiều một chút, muốn ăn gì thì nói với Duệ Duệ, Duệ Duệ giúp mẹ."
Hứa Tuế Ninh ngẩn ra, tay cầm đũa siết chặt, nghiêm trang bưng bát. Đối mặt với sự nhiệt tình gắp thức ăn của con trai, cô không tiện nói không, đành im lặng chấp nhận.
"Mẹ nấu cơm gì thế? Cháo sao?"
Ôn Địch vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi, thuận miệng hỏi.
"Hôm nay nhà mình ăn cơm, Tuế Ninh gặp họa hóa phúc cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Trưa nay chúng ta ăn mừng thật to."
Hạ Xuân Hoa vừa nhét củi vào bếp lò vừa đáp lại. Nói xong, bà đứng dậy nhận lấy miếng thịt lợn trên tay anh, lại sai anh nhanh chóng đi giết cá.
Ôn Địch "Vâng!" một tiếng.
Ném cá vào chậu gỗ, cắt sợi dây cỏ buộc miệng cá, cầm dao ôm chậu gỗ ra bể nước ngoài giết cá. Thịt lợn Ôn Địch mua là một miếng thịt ba chỉ nạc mỡ xen kẽ. Thịt ba chỉ thích hợp nhất để làm món thịt lợn hầm miến.
Hạ Xuân Hoa nghĩ vậy, lập tức dứt khoát thái thịt lợn thành từng lát, sau đó lại xuống hầm lấy một cây cải bắp lên, lấy một ít miến khô mua từ tết. Sau khi xào thơm thịt lợn, bà cho cải bắp và miến vào, thêm nước đậy nắp nồi, bắt đầu hầm.
"Mẹ, con làm xong cá rồi."
Ôn Địch đặt con cá đã mổ bụng làm sạch lên bếp, nói với Hạ Xuân Hoa một tiếng, rồi tự giác ngồi xổm bên bếp lò phụ nhóm lửa.
Hạ Xuân Hoa lấy hai miếng đậu phụ muối còn sót lại từ vại dưa ở góc bếp, nấu một nồi canh cá trê đậu phụ, lại xào một đĩa khoai tây thái sợi. Bữa trưa hôm nay đối với gia đình nhỏ này mà nói, thịnh soạn chẳng kém gì ngày tết.
“Con đi gọi Ninh Ninh và Duệ Duệ ăn cơm đi."
Ôn Địch giúp bê thức ăn lên bàn, lau mồ hôi trên trán, mới chạy nhanh hai bước đi gọi Hứa Tuế Ninh và Thẩm Duệ.
"Ăn cơm thôi!"
Vừa nghe đến giờ ăn, mắt Duệ Duệ lập tức sáng lên, lập tức nhảy xuống giường, vui vẻ kéo Hứa Tuế Ninh đi ăn cơm.
Bàn ăn của bốn người được bày dưới gốc cây hồng trong sân nhỏ. Bên cạnh chiếc bàn vuông nhỏ đặt bốn chiếc ghế đẩu, Những chiếc ghế đẩu đã có tuổi, được sửa lại, chân của mỗi chiếc ghế đều có phần không giống nhau. Trên chiếc bàn nhỏ đã bày đầy những món ăn nóng hổi, cả sân đều ngập tràn mùi thức ăn.
"Oa!"
Thẩm Duệ kinh hô một tiếng, kinh ngạc mở to mắt: "Thịnh soạn quá!"
Đặc biệt là khi nhìn thấy còn có một nồi cơm gạo lớn, mắt cậu bé sáng lên. Bình thường bọn họ đều uống canh gạo hoặc cháo rau. Chỉ đến những ngày lễ tết, Hạ Xuân Hoa mới nấu một nồi cơm gạo, huống chi trên bàn còn có nhiều thịt như vậy.
Thẩm Duệ liếm môi, thèm thuồng nuốt nước miếng liên tục nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Không đụng vào thức ăn trên bàn, chờ người lớn động đũa trước.
Hạ Xuân Hoa múc cho mỗi người một bát cơm gạo, nhìn Hứa Tuế Ninh cười tươi nói.
"Tuế Ninh, cháu mới tỉnh lại, ăn nhiều một chút."
Hứa Tuế Ninh nhận bát, vội vàng cảm ơn.
"Cảm ơn dì Hạ."
Cả nhà vui vẻ ngồi bên chiếc bàn thấp ăn bữa trưa Thẩm Duệ như thường lệ, chăm sóc Hứa Tuế Ninh ăn cơm như một người lớn. Cậu bé vươn tay gắp thức ăn cho Hứa Tuế Ninh.
"Mẹ ăn nhiều một chút, muốn ăn gì thì nói với Duệ Duệ, Duệ Duệ giúp mẹ."
Hứa Tuế Ninh ngẩn ra, tay cầm đũa siết chặt, nghiêm trang bưng bát. Đối mặt với sự nhiệt tình gắp thức ăn của con trai, cô không tiện nói không, đành im lặng chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất